
Khi ở một mình, tôi hay tự hỏi mình, một kiểu độc thoại nội tâm không có lời đáp cho những thắc mắc: “Có khi nào ta tự hỏi, ta cần ai, ai cần ta – ta không cần ai và không ai cần ta trong cuộc đời này?”
Anh bước đi, tôi chạy với theo gọi tên anh lần cuối, rồi tháo chiếc nhẫn trên tay. “Anh có thể nhận lại chiếc nhẫn này không ?”. “Ừ, có lẽ em không nên đeo nó, không còn phù hợp nữa rồi”. Vòng tròn trắng in dấu trên da vì tôi đã đeo nó suốt những tháng dài, kể cả khi phẫu thuật cũng không rời. Rồi thì vết trắng ấy cũng sẽ mờ đi nhanh thôi, và tôi sẽ quen dần với sự trống trải trên những ngón tay.
Vào một ngày, vô tình tôi gặp anh đi trên đường, tay trong tay với một người đàn ông khác…
Tôi đã thay đổi cuộc đời mình để được tự do yêu một người đàn ông… và bây giờ tôi đã được tự do.
♥ ♥ ♥ ♥ ♥

(…)
Giọng đọc: Đang Cập Nhật
Nguồn:NhacVietPlus
Bạn muốn gửi Bình luận