Home Blog radio Blog Radio 170: Em chọn cô đơn (phần cuối)

Blog Radio 170: Em chọn cô đơn (phần cuối)

86
0

Quang.name.Vn – Giọng nói ấy, giọng nói đã từng gắn với một người, một người bên cô suốt hơn 4 năm. Giọng nói đã làm khuấy động tâm hồn cô ở bãi lâu gầy ngày đó. Giọng nói ấy cũng đã từng làm tim cô đau đến chết đi được. 3 năm rồi, cô không còn được nghe, tưởng đã bị lãng quên. Nhưng không, bây giờ… nó đang hiện hữa, ngay bên cô,… là thực hay mơ… Lam không rõ…

♥ ♥ ♥ ♥ ♥

Quệt vội nước trên má, cầm điện thoại và nghe, Lam không để ý dòng số hiện lên rất lạ.
– Lam nghe ạ!

– Alo!

– Tôi Lam nghe, đầu máy là ai đấy ạ? – Lam gằn giọng.
– Em có còn yêu anh không, Lam?
Giọng nói ấy, giọng nói đã từng gắn với một người, một người bên cô suốt hơn 4 năm. Giọng nói đã làm khuấy động tâm hồn cô ở bãi lâu gầy ngày đó. Giọng nói ấy cũng đã từng làm tim cô đau đến chết đi được. 3 năm rồi, cô không còn được nghe, tưởng đã bị lãng quên. Nhưng không, bây giờ… nó đang hiện hữa, ngay bên cô,… là thực hay mơ… Lam không rõ…
– Alo Lam, em còn ở đó không?
– Emmm… cònnn!
– Em còn nhớ anh không?
– Khánh? Phải anh không?
– Ừ! Anh đây. Anh đang ở Huế. Chúng mình gặp nhau được không? Một lát thôi… Không lâu đâu!
Và trong khoảnh khắc cứ ngỡ là mơ đó, một giấc mơ cô tưởng chừng sẽ ngắn ngủi, trái tim trong lồng ngực kia như muốn nổ tung ra, cô chỉ kịp nói tên một quán cà phê quen thuộc, cái tên duy nhất mà cô còn nhớ trong lúc đó.
– Ừ anh đợi. Em đến nhé. Mặc ấm, kẻo lạnh.
Lam buông điện thoại, đặt thật khẽ lên tấm thảm, ngồi thụp xuống tựa lưng vào chiếc bàn. Cô thấy mình khó thở, đưa tay lên ôm ngực… Và rồi bất giác, cô mở tung cửa, chạy thật nhanh, thật nhanh đến Muối, và không để ý có người đang chạy, cũng thật nhanh nhưng ngược hướng với cô, trên tay cầm một bó hồng nhung đỏ thắm.

Ảnh mang tích chất minh họa – Quang.name.Vn

Khánh ngồi đó, đúng ngay chỗ Lam và Tuấn vẫn hay ngồi. Nhìn thấy Khánh, Lam cố dặn lòng phải thật bình thản và cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, ngồi xuống, hướng đối diện với Khánh:
– Chào anh!- Lam lên tiếng trước, phá tan cái nhìn mà cô đã bắt gặp ngay khi vừa đặt chân qua cánh cửa. Cố gắng át đi từng tiếng run rẩy, cô thở nhanh và mạnh.
– Chào em! – Khánh nhìn Lam mỉm cười.
– Anh thay đổi nhiều… Anh về từ bao giờ?
– Anh về gần một tháng rồi. Câu đầu tiên anh được nghe khi về đến nhà ở Hà Nội “Con đi lâu quá, cái Lam vào miền Trung công tác, đã lâu chưa về…”…
– Và anh vào đây?
– Anh đã không định như vậy. Anh nghĩ mình chẳng còn lí do gì đẻ làm phiền em. Và chúng ta không còn lí do gì để gặp nhau. Anh đi, rồi em cũng đi…
– Chúng ta còn gì cho nhau đâu anh? Em…
– Chúng mình còn có tình yêu đang dở dang, anh chưa yêu em hết như lời anh hứa. Và bây giờ, anh trở về, yêu em, yêu tiếp em, yêu mãi…
– Em đã có người yêu rồi, chúng em sống chung… Anh ấy tốt…
Khánh cắt ngang:
– Hơn 600 cây số vào đây, tìm em, để nói cho em nghe, anh có lỗi, nhưng anh đã trở về. Em có còn yêu anh không Lam?
Lam cố nén từng tiếng nấc vào trong lòng, cô nhìn thẳng vào mắt Khánh:
– Có lẽ là còn.
– Về với anh nhé! Bố Mẹ nhớ em, Hà Nội cũng nhớ em. Nơi đây không thuộc về em. Chỗ của em là bên cạnh anh đây… Anh về rồi mà em…
Từng lời nói như thắt vào tim Lam, tất cả dâng lên mắt, nước mắt bỗng thành dòng rất tự nhiên… Lam khóc.
Nhoài người tới, đưa tay khẽ quệt đi dòng nước đó cho Lam, Khánh mỉm cười:
– Lần đầu tiên anh thấy em khóc.
– Anh sẽ không trách em kì lạ, lạnh nhạt và không yêu anh nữa chứ?
– Tình yêu có lối của riêng nó, em yêu anh theo cách của riêng mình, không pha lẫn… Anh nhận ra và anh trở về.
Tiếng nhạc vang lên, Lam khẽ nhắm mắt mường tượng lại Hà Nội những ngày 3 năm về trước, chỉ như mới hôm qua… Mối tình đầu, những lời hẹn ước, những ước mơ dang dở chưa gọi được thành tên. Không phải mơ, tất cả đều đang rất thực.

♥ ♥ ♥

Khánh đưa Lam về tận phòng trọ.
-Anh đợi em ở đây nhé!
Lam gật đầu rồi bước tới thật nhẹ, áp má vào vồng ngực rộng của Khánh.
Đợi em!
Lam bước vào căn phòng nhỏ, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình, không nhiều nên chúng chỉ bó gọn trong 1 cái vali và một chiếc thùng cacton nhỏ – thùng giấy đựng những bức ảnh Hà Nội mà ngày xưa Khánh đưa Lam đi chụp. Lam viết lại cho Tuấn một lá thư, lúc viết thư, Lam cũng khóc. Hôm nay là một ngày lấy đi của Lam khá nhiều nước mắt. Lúc quay lưng đi, Lam ngoái nhìn lại căn phòng lần cuối.
Bức thư được đặt ngay ngắn trên bàn.
Cánh cửa dần khép lại.
Rồi Lam dậm bước đi, khát khao về với Khánh, về với Hà Nội yêu dấu của lòng cô…

Ảnh mang tích chất minh họa – Quang.name.Vn

(…)

Tác giả: Đang cập nhật
Giọng đọc: Đang Cập Nhật
Nguồn:Nhacvietplus

Thu Gọn Nội Dung

Bạn muốn gửi Bình luận

Loading Facebook Comments ...

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here