
Một chiều tháng tư, mưa bay lất phất. Hà Nội lạnh và buồn. Trong buổi chiều ấy, lần đầu tiên cô gặp anh…Không hiểu sao lúc ấy đôi mắt cô lại run run, bối rối một hồi lâu khi vô tình chạm phải ánh mắt hờ hững, lạnh lùng vô cớ của anh. Cô thật ngốc, vì đáng ra chính anh mới phải ngại ngùng vì anh nhìn cô khi hai người không hề quen biết, một ánh nhìn lạnh lùng mà như sét đánh vào tim.
♥ Tạm biệt tháng tư, tạm biệt em…!
Chiều đã buông trôi về cuối phố
Em còn bên ô cửa ngóng mưa
Mùa đã qua đông còn rét mướt
Mười ngón tay suôn trượt song dài
Em đếm hàng cây tự ngẩn ngơ
Đâu đây cơn gió vẫn ru hờ
Tìm trong xao xác hơi thở ấm
Chỉ thấy lạnh thêm tiếng yêu đầu
Chiều phố bâng quơ rồi em khóc
Cơn mưa đã đến tự bao giờ
Ngoài phố mùa đông như trở lại
Còn như ai đó bước qua đêm.
– Trời mưa rồi đấy!
Anh nói cộc lốc, đưa tay mở tung chiếc ô rồi đứng sát vào cô. Câu nói của anh khiến cô đỏ mặt. Giờ phút ấy cô đã thật sự bối rối. Cái thẹn thùng của cô trước anh có lẽ còn vô cớ hơn cái nhìn của anh hướng về cô khi nãy. Cô lúng túng bước vào chiếc ô của anh, nhưng rồi cứ phải loay hoay lui ra lui vào mãi vì không biết khoảng cách thế nào là phù hợp. Cô xiết chặt đôi tay, những ý nghĩ vẩn vơ đáng ghét nhảy nhót trong đầu. Thỉnh thoáng cô lại ngước lên, rụt rè nhìn anh rồi vội vã nhìn ra chỗ khác vờ như chưa hề làm vậy. Còn anh, chẳng thể nào biết được lúc đó anh đang nghĩ gì, chỉ thấy đôi mắt lạnh tanh của anh chăm chăm nhìn về phía trước, như không hề thấy, không hề hay biết cô đang đứng bên. Mỗi khi nghĩ lại lần đầu tiên ấy, cô lại bỗng thấy thẹn thùng, cái thẹn thùng y như thế, như thể giây phút ấy chưa hề qua… .

Giọng đọc: Đang Cập Nhật
Nguồn: Sưu tầm từ Enternet
Bạn muốn gửi Bình luận