Quang.name.Vn – Lá thư trong tuần: “Con người ta sinh ra không phải tan biến như một hạt cát mà để in dấu trong trái tim người khác”. Trong hành trình không giản đơn ấy chúng ta gặp bao sóng gió, trắc trở mà biển đời đặt ra để thử thách đức tin và sự can đảm của mỗi người và cũng để khẳng định rằng” không có hoàn cảnh nào tuyệt vọng”. Có thể trên đường đời bạn và tôi đã từng gặp những con người như vậy và chúng ta có điểm chung là ngả mũ kính chào họ
♥ ♥ ♥ ♥ ♥
Bạn thân mến!
Tôi muốn kể cho các bạn nghe về một câu chuyện có thật, một con người có thật. Đó là một chàng trai đang ngày ngày chiến đấu với bệnh máu trắng. Dù đau đớn nhưng nghị lực và niềm tin trong anh thì khiến mỗi người chúng tôi phải khâm phục và rơi nước mắt . Tôi muốn dành câu chuyện này để gửi đến anh và tri ân đến những người luôn yêu thương anh.
Nhắm mắt lại,các bạn thử nghĩ xem nếu ngày nào đó mình sẽ phải đối mặt với tử thần, lúc đó tâm trạng của bạn sẽ ra sao? Bạn sẽ chiến đấu như một chiến binh La Mã hay giơ tay đầu hàng sự sấp ngửa của lá bài số phận. Đã bao giờ bạn trải qua cảm giác trong hoàn cảnh ấy chưa hay đã bao giờ bạn chứng kiến một ai đó như vậy chưa? Hãy cùng chúng tôi trải lòng mình và đồng hành với câu chuyện ngày hôm nay .

♥ Blog “ Cảm ơn cuộc đời mỗi sớm mai thức dậy” .
Trời chiều bình yên và buồn. Cái nắng hạ thật lạ lùng! Đã đi vắng mà vẫn để quên bóng ở nhà khiến trời đất chưa nguôi ngoai cơn nóng dữ dội từ đầu hè. Một con chim bồ câu ngơ ngác mổ vào tường gạch tìm nhụy sống cho mình. Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua làm đám lá chuối trong vườn khẽ xào xạc… Những tia nắng cuối ngày hắt qua chấn song cửa sổ nhỏ. Anh gượng đứng dậy, bám vào tường và lần từng bước ra ngoài hiên. Đã lâu lắm rồi anh không được ngắm một cách tĩnh lặng và tuyệt đối mọi thứ như lúc này. Từ ngày về nước anh phải trải qua những cơn đau đớn , hôn mê đâu còn tâm trí để ghi nhớ sự thay đổi của mọi thứ trong ngôi nhà nhỏ kể từ ngày anh đi học xa . Anh ngắm cái dáng tần tảo đến khắc khổ của mẹ anh đang lúi húi trong bếp. Bà đã ngoài 60 mà sao cuộc đời vẫn còn như thân cò mãi không được đỗ bến nghỉ ngơi. Trôi miên man giữa hai bờ thực tại và quá khứ, khói lam chiều cuốn anh vào dòng suy nghĩ , anh nghĩ về những chuỗi ngày đáng nhớ nhất trong cuộc đời mình….
Căn phòng thoáng mát và dường như bị cách ly với bên ngoài. Anh nhận thấy nét thoáng buồn trên những gương mặt của những bệnh nhân cùng phòng. Họ cũng như anh,bị lấy máu hàng ngày để xét nghiệm rồi truyền nước, có khác chăng là họ đang đứng trên đất nước của họ và hàng ngày được gia đình, bạn bè , vợ con vào thăm. Những ngày trong bệnh viện trôi đi anh thấy thật dài . Anh vốn nói nhiều và không thể chịu được sự im lặng nên nhìn thấy bạn bè lặn lội vào thăm, anh mừng lắm, anh kể bao nhiêu chuyện cho những con người làm nên một phần cuộc sống của anh. Cánh tay anh bầm tím vì vỡ gen do bác sĩ lấy nhiều máu để xét nghiệm, mỗi ngày anh thấy mình yếu dần như có ai đó vô hình đang theo anh , anh chạy và anh đang hụt hơi , anh muốn dừng lại nhưng càng chạy càng đuối sức…. Buổi lấy tủy anh đã đau và thiếp đi, anh lại mơ như những đêm mất ngủ , hình ảnh khu vườn nhà trở về với những trò chơi chốn tìm thuở bé thơ, con đường . Tất cả hiện ra như một thước phim quay chậm…
Một tuần sau
Choàng mắt , mặt trời mới uể oải ló ra . 10h sáng, vị bác sĩ già điều trị cho anh đến phòng bệnh , ông gọi tên anh và anh đã có kết quả . Những nếp nhăn trên khuôn mặt ông xô lại, đôi lông mày nhíu hơn thường ngày . Không hiểu sao anh cảm thấy có điều gì không ổn khi nhận bệnh án từ tay ông. Những thuật ngữ chuyên ngành anh không hiểu, nhìn dòng ghi tên bệnh , anh biết mình mắc bệnh nhưng không biết tên của nó bằng tiếng Việt. Chạy lại chiếc máy tính và dịch . Anh không tin vào mắt mình nữa, không tin vào lá bài số phận đang sắp đặt cho anh. Bệnh ung thư máu à? Anh lại là người đầu tiên tự mình dịch ra , tự mình đón nhận căn bệnh quái ác này. Choáng váng trong giây lát nhưng anh cũng đủ trấn tĩnh để hỏi bác sĩ :
– Bệnh này có điều trị được không thưa ông?
– Bệnh của anh mới chỉ ở giai đoạn đầu , anh nên về Việt Nam để kịp điều trị.
– Khả năng sống của tôi là bao nhiêu? Ở Việt Nam điều trị căn bệnh này có như bên đây không?
– Tôi nghĩ , bệnh này ở đâu cũng điều trị như nhau cả thôi. Quan trọng anh về Việt Nam , ở đó có gia đình – điều rất cần với anh trong những lần điều trị đau đớn mà anh phải trải qua. Anh nên thu xếp về sớm đi.
Anh cúi đầu chào bác sĩ. Nín lặng. Anh không biết mình đang trong trạng thái nào nữa. Có thể anh đang đứng bên vực thẳm hay cũng có thể anh ngày mai bình minh vẫn chào đón anh …
Những cơn đau như dằn vặt từng tế bào trong anh. Anh như muốn nổ tung. Anh cảm thấy những chiếc răng như muốn rời khỏi vị trí của chúng, hàm dưới cứng lại . Có cái gì đó đau buốt chạy khắp cơ thể . Đầm đìa mồ hôi dù cái nóng làm anh thấy bứt dứt trong người. Nhiệt độ cơ thể đã là 40 nhưng sao anh không có cảm giác gì. Anh còn đùa:
– Chắc chiếc nhiệt kế này có vấn đề.
Vẻ cường tráng , nước da hồng hao giờ xanh xao và ốm yếu. Vị khách khó tính kia làm phiền anh cũng có giờ đấy chứ. Mỗi buổi chiều khi mặt trời thu nốt những tia nắng cuối ngày , vị khách bất đắc dĩ trong anh lại gõ cửa. Anh đau ê ẩm. Cơn đau nguôi ngoai khi anh tựa vào Ngố của anh . Anh thấy bình yên và bớt nỗi lo sợ trong lòng khi nhìn vào đôi mắt Ngố. Khoảng trời bình yên đó cho anh tựa để chiến đấu với tất cả nỗi đau của cuộc sống này. Anh thấy mình nhỏ bé, yếu ớt khi tựa vào Ngố trong khi những cơn đau đang gào thét trong anh.
Thời gian trôi thật chậm…
Việt Nam, những ngày anh miên man trong cơn mê sâu. Anh thấy mình độc hành một mình trên con đường rất xa, gió bụi quất vào anh. Ai đó đang gọi anh từ phía trước. Hinh như là Ngố của anh. Đôi chân anh sắp khụy ngã trong cơn ác mộng bỗng con người niềm tin trong anh bật dậy. Tiếng gọi thân thương kia văng vẳng bên tai:
– Tỉnh dậy nào ! Đưa tay cho em .
Ai đó đang đưa tay ra dìu anh đứng dậy. Cố lên nào! Anh dùng hết sức mạnh còn lại trong cơ thể mình để gượng dậy. Anh phải bước ra khỏi con đường này , bước đến phía xa kia nơi mặt trời đang chiếu rọi .
Anh tỉnh lại , và những giọt nước mắt rơi trên gò má rám nắng của mẹ khiến anh bật khóc. Anh không thể thốt thành lời, giọt nước mắt chan chát rơi từ khóe mắt anh khi anh chạy qua cửa ải của lưỡi hái tử thần. Anh cảm nhận thấy cơ thể mình đổi khác , anh muốn nâng bàn tay lên lau những giọt nước mắt kia nhưng sao anh không có cảm giác gì. Anh muốn ngồi dậy nhưng lại không thể. Những giọt nước mắt lại lăn dài trên má. Anh đang hạnh phúc hay bất lực. Cảm giác lẫn lộn khiến anh vỡ òa …
Mỗi ngày anh tập đi, tập để đấu tranh với tất cả những gai góc trên đường đời mà anh phải trải qua, tập để làm quen với cái chân thứ ba, tập để biết mình mạnh mẽ nhường nào. Anh tập đi để đáp lại những giọt nước mắt , những yêu thương mà những người luôn yêu thương luôn đợi chờ và cầu nguyện cho anh.
Một buổi chiều lặng lẽ, bất chợt anh thấy vương trên áo mình những sợi tóc, bứt tay anh thấy cả nắm tóc. Tóc của anh đang rụng dần.
– Biết đâu tóc mới lại rụng đẹp hơn những sợi tóc quăn này. Anh tự nhủ một mình.
Trời sẩm tối . Ba anh cất tiếng gọi :
– An ơi! Vào ăn cơm con.
Anh giật mình bước ra khỏi dòng suy nghĩ . Ngước nhìn lên bầu trời, cánh chim đang mải miết về tổ . Anh nhoẻn miệng cười:
– Cố lên nào. Moi thứ sẽ ổn.
Còn nhiều điều anh phải làm. Còn nhiều người đang đợi anh. Con đường phía trước còn rất xa và anh phải tiếp tục bước đi. Nơi đó sẽ có những người bạn đang đợi anh trở lại.
Anh đứng dậy và bước đi bằng sự cố gắng mà mình có thể trong ánh mắt của cha.
Hoàng hôn.
Và ngày mai trời lại sáng.
Cảm ơn cuộc đời sớm mai thức dậy.

Cuộc sống có muôn vàn thử thách mà chúng ta phải đối đầu, luôn nhìn về phía trước không đầu hàng hoàn cảnh là sức mạnh giúp đôi chân ta vững vàng hơn. Và hơn thế nữa những tình yêu thương sẽ là động lực là liều thuốc tốt nhất để cho những con người như có thể vượt qua cơn bĩ cực của cuộc đời. Tôi nhớ đến câu nói của Martin :” Đôi lúc cuộc sống thật khắc nghiệt, rắn như thép đã tôi. Nó có những lúc ảm đạm và đau đớn. Như bất cứ một dòng chảy nào của một con sông, cuộc sống có những lúc khô cạn và những khi triều cường. Cũng như sự thay đổi theo chu kỳ từ trước đến nay của các mùa, cuộc sống có cái ấm áp dễ chịu của những mùa hè và cái rét buốt của những mùa đông…Nhưng chúng ta có thể tự nâng mình lên khỏi nỗi chán chường và tuyệt vọng, vươn đến sự vui vẻ của hy vọng và biến đổi các thung lũng hoang vắng, tăm tối thành những lối đi chan hoà ánh nắng của sự thanh bình sâu lắng”.
Hãy bước tới ngày mai dù có thế nào đi nữa và hãy tin tưởng cuộc đời này là đáng sống và luôn dành cho bạn.
P/s: Bài viết này như những lời động viên gửi tới anh Vũ Trường An, một du học sinh đang học bên Nga nhưng phải ngừng học để về Việt Nam chữa bệnh hiểm nghèo. Mong cho anh và những ai đang đau đớn, chiến đấu với bệnh tật sẽ có niềm tin và giàu khát vọng sống đê vượt qua tất cả .
- Gửi từ email Cua Đá – Em gái anh Vũ Trường An
Tiếp theo chương trình mời bạn lắng nghe câu chuyện: Em sẽ ở bên anh đến hết cuộc đời mình! – Chàng trai trong câu chuyện đang ngập tràn trong hạnh phúc khi cầu hôn người mình yêu thương bất ngờ gặp tai nạn và câu chuyện như thế nào mời bạn cùng chia sẻ với Blog Radio.
♥ Em sẽ ở bên anh đến hết cuộc đời mình
Đêm đấy là một đêm định mệnh…
(…)
Giọng đọc: Đang Cập Nhật
Nguồn:Nhacvietplus
Bạn muốn gửi Bình luận