
Một năm trước, tôi đã nói lời chia tay anh trước ngày lên máy bay rời Việt Nam. Anh hiểu và im lặng. Cuối cùng tôi cũng có thể đủ cam đảm để đứng ra sống thật với chính mình và từ bỏ làm chiếc bóng của anh, nhưng cũng không đủ cam đảm để ở lại giữ cậu ta ở bên mình. Đưa những tình cảm còn mông lung đáp lại một tình cảm chân thành, suy cho cùng điều đó chẳng làm trái tim tôi vui hơn, cũng chẳng công bằng với cậu ta chút nào. Khi biết trái tim mình ở đâu, tôi quyết đinh trở về…“Hình như chị đã giấu đi những giấc mơ và niềm vui của tôi. Tấm chăn Baku cũng không thể làm tôi ngủ ngon mỗi tối. Tôi sẽ đi tìm chị. 9h sáng nay chuyến bay khởi hành. Lần cuối cùng cho một câu trả lời. Hẹn gặp chị ở Tokyo.”
Tôi hốt hoảng, lao vội ra sân bay. Bàn tay run run bấm số gọi cậu ta. Những tiếng chuông khô khốc và không có người bắt máy, tôi hoang mang, chẳng lẽ sẽ là cuối cùng sao, tất cả đáng lẽ chỉ nên mới bắt đầu.
1, 2 rồi chục cuộc gọi đổ chuông. Không gian như quay cuồng trước mắt. Tôi chạy như một kẻ điên gào tên cậu ta giữa sảnh trong hàng trăm người dọc ngang. Chuyến bay sắp cất cánh. Tôi bất lực khóc òa lên. Chẳng lẽ một chút duyên phận gặp gỡ gần ngay trước mắt cũng không còn. Chiếc điện thoại vẫn rung lên và bị tắt giữa chừng.
Một nơi nào đó ở sân bay, cậu ta vẫn không bắt máy…

Giọng đọc: Phương Dung, Tuấn Anh
Nguồn: Sưu tầm từ Enternet
Bạn muốn gửi Bình luận