Home Blog radio Blog Radio 239: Duyên phận… anh dành cho em

Blog Radio 239: Duyên phận… anh dành cho em

38
0

Quang.name.Vn – Ánh mắt cô dừng lại ở một gốc cây sưa cổ thụ, sắc xanh sao mà tươi tắn quá, những bông hoa trắng ngần đang rung rinh theo chiều gió, cô chợt rùng mình, anh đang ở đâu ?
– Thức dậy đi em. Hãy thức dậy và đứng bên cửa sổ, em sẽ nhìn thấy anh đang cùng với bình minh đón chào em!
– Trời! Anh đã về đấy ư? Sao anh nói 1 tuần nữa anh mới về. Anh về từ lúc nào? Sao anh về mà không báo cho em biết trước?

♥ ♥ ♥ ♥ ♥

Cô chạy ào ra khung cửa sổ. Anh, với bộ quân phục màu xanh, chiếc ba lô sau lưng, tay đang cầm một giò phong lan, miệng anh cười rất tươi, anh vẫy tay chào cô. Mái tóc còn chưa kịp chải, cô chạy chân trần từ căn phòng trọ tầng 4 xuống với anh.
Link dự phòng:

Anh, người yêu của cô. Anh, niềm hạnh phúc lớn nhất cuộc đời cô. Anh là người đầu tiên cho cô biết thế nào là tình yêu, cho cô biết cảm giác nhớ nhung một người như thế nào. Anh là lính thông tin, anh công tác tận trên vùng biên giới phía Bắc. Cô luôn nghĩ một ngày nào đó thật bình yên, anh và cô sẽ được ở bên nhau, để bù đắp những xa xôi, những nhung nhớ bao tháng ngày qua.

Cô muốn chạy thật nhanh, thật nhanh, để lao vào vòng tay ấm áp của anh, để được nức nở trên vai anh rằng cô đã nhớ anh nhiều như thế nào, và nói thật nhiều lần rằng em nhớ anh, em nhớ anh… nhiều lắm.

Anh vẫn đợi cô như lúc nãy, anh dang rộng vòng tay và cô chạy đến. Chưa lúc nào cô cảm thấy mình hạnh phúc như thế.

– Anh đây rồi, anh đây rồi, anh đã trở về bên em, sao anh đi lâu như vậy, anh có biết em nhớ anh nhiều thế nào không. Anh … quá đáng lắm…

Ảnh mang tích chất minh họa – Quang.name.Vn

Nhưng cô chưa kịp nói hết thì anh đã tan biến đi đâu mất. Anh vừa ở trong vòng tay cô, anh vừa dang cánh tay đón cô kia mà.

– Anh, anh ở đâu? Anh ở đâu?

Cô gào lên tuyệt vọng, chỉ có mình cô giữa con đường. Cô lạc lõng và choáng váng. Cô hét lên : “ Anh…”.

Mai ! Mai ! Cậu làm sao đấy ? Cậu lại mơ thấy anh Hoàng à?

Cô tỉnh giấc mộng. Anh lại trở về trong giấc mơ của cô. Giấc mơ ấy cô đã mơ không biết bao nhiêu lần, và lần nào cô thức giậy cũng đàm đìa nước mắt.

– Mai, ngủ đi. Trời sắp sáng rồi. Linh, bạn thân của cô nhẹ nhàng đắp ngang người cô chiếc chăn mỏng. Trời tháng ba mà sao cô thấy toàn thân lạnh cóng, cô lạnh từ tận trong đáy trái tim mình.

ANH. Anh đang ở đâu? Sao anh để em nhớ anh quay quắt như thế này? Anh vô tâm vừa thôi chứ, sao anh không cho em theo anh mà cứ để em nhớ anh như thế này? Tại sao ? Tại sao ?

(…)

Tác giả: hoamoclan101192@
Giọng đọc: Chit Xinh , Gà Quay
Nguồn:NhacVietPlus

Thu Gọn Nội Dung

Bạn muốn gửi Bình luận

Loading Facebook Comments ...

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here