Home Truyện Đọc Cám ơn anh tình yêu không trọn vẹn của em

Cám ơn anh tình yêu không trọn vẹn của em

14
0

Quang.name.VNHai con người cô đơn đi bên nhau, mượn tạm bờ vai, vòng tay mong nỗi buồn kia có thể tan biến đi, dù chỉ là một chút. Trong những bước đi của em trên con đường em chọn, em sẽ còn gặp rất nhiều người, và cũng sẽ tổn thương không ít, nhưng em tin em vẫn có thể bước tiếp chuyện gì rồi cũng sẽ qua chỉ là em có mở lòng để đón nhận không thôi.

♥ ♥ ♥ ♥ ♥

Anh không phải người em yêu nhất nhưng sẽ là người mãi em cũng không thể quên.

Mình gặp nhau khi những đợt gió đầu mùa về, se se lạnh, chỉ là mùa thu thôi nhưng cũng cho người ta cảm giác cần hơi ấm kề bên đến lạ.

Em – một cô gái đang tổn thương khi mối tình đầu tan vỡ

Anh – một chàng trai với tình yêu vẫn còn đang bỏ ngỏ chưa buông.

Hai con người xa lạ đấy, chỉ nói chuyện với nhau qua vài dòng chat ngắn ngủi đã vội vàng có cuộc hẹn đầu tiên. Vì cô gái anh yêu lại đang sánh bước cùng người yêu của em mà. Chúng ta hai con người xa lạ nhưng lại có cùng một nỗi đau. Có lẽ anh và em không thể ngờ có cuộc gặp gỡ đó, cảm giác đồng cảm, sẻ chia, thấu hiểu đã mang anh đến gần em hơn. Không ai hiểu được nỗi đau ấy nếu bạn không phải người trong cuộc, là người nếm trải sự hụt hẫng khi niềm tin bị đạp đổ.

Ảnh mang tích chất minh họa – Quang.name.Vn

Anh và em đều có một tình yêu ở khoảng cách xa hàng nghìn cây số, yêu thương vụn vặt qua từng dòng chat, webcam và cô đơn đến xé lòng mỗi khi nhìn người ta có đôi có cặp. Sẽ chẳng ai hiểu được sự cố gắng lớn đến thế nào khi chỉ có thể trao yêu thương qua màn hình máy tính nhỏ bé, lặng lẽ lau những giọt nước mắt tủi hờn. Nhưng cuộc đời vẫn vậy, cho đi đâu đồng nghĩa là được nhận lại để ngày hôm nay anh và em đi bên nhau chỉ biết lặng im khi nghĩ rằng mọi lời an ủi bây giờ đều là thừa thãi, vì ai cũng biết rằng nỗi đau người kia đang nếm trải cũng không kém mình là bao.

Hai con người cô đơn đi bên nhau, mượn tạm bờ vai, vòng tay những mong nỗi buồn kia có thể tan biến đi, dù chỉ là một chút thôi. Có lẽ từ khi người ta bỏ em ở lại, em mới gặp được một người hiểu em như thế, biết khi nào em đang khóc, biết lúc nào em sợ cô đơn và đến bên em vô điều kiện. Chúng ta vẫn bị quá khứ đè nặng, nên nếu có thể anh và em đều trải lòng, đều nói về những kỷ niệm cũ đã qua, rồi lại lặng thinh với nỗi đau vẫn còn vương vấn. Ừ, kỷ niệm luôn là thứ giết chết sự lãng quên.

Một thời gian dài trôi qua, chúng ta mới dần quen với sự có mặt của nhau, và có thể nở nụ cười dù nó vẫn còn gượng gạo. Anh đàn và hát cho em nghe những bài tình ca hay đôi khi chỉ là những bài hát trẻ con ngô ngố, em bật cười khúc khích với sự vô tư anh mang lại. Có lẽ khi trong lòng tổn thương người ta luôn cần một nơi an ủi vỗ về. Anh đã tìm lại nụ cười của em mà em tưởng chừng như đã lỡ đánh rơi ở đâu đó mất rồi.

Chúng ta vẫn đi bên nhau như thế, không ồn ào, không lặng lẽ, đủ gần để cảm nhận nhau, đủ xa để thấy mình không quá quan trọng. Vì anh với em hiểu hơn bao giờ hết, nếu quá quen thuộc mất đi sẽ chơi vơi lắm. Nhưng em là con gái nên dễ yếu lòng em chợt nhận ra em yêu anh mất rồi. Em ràng buộc trong suy nghĩ phải chăng em nói tiếng yêu mối quan hệ của chúng ta sẽ chấm dứt, vì vốn dĩ anh với em chỉ đang bước trên hai đường thẳng song song mà thôi. Biết vậy, nên em cố gắng quên anh đi, nhưng người ta nói thói quen thì khó bỏ và em lại kiếm tìm hình bóng chàng trai ấy – người đã bao lần ôm em khi em khóc nấc lên vì tình cũ phản bội.

Ảnh mang tích chất minh họa – Quang.name.Vn

Em quyết định, dù tất cả có chấm dứt thì em cũng không muốn giữ mãi những cảm xúc này cho riêng em. Đó là những ngày Hà Nội vào đông, đã gần 2 năm kể từ ngày mình gặp nhau. Em bước đi chậm hơn với những cảm xúc của chính mình, em không muốn trái tim em coi anh là người thay thế. Ngồi đợi anh ở quán “ Capuchino dở”- cái tên ngộ ngộ mà chúng ta đã đặt cho nơi đây, vẫn lúng túng như học sinh cấp 3 lần đầu hò hẹn vậy. Câu yêu anh ngại ngùng không dám nói, chỉ biết viết ra “Em yêu anh, mình hẹn hò anh nhé”. Dường như anh cũng cảm nhận được tình yêu của em nên biểu lộ không quá ngạc nhiên. Anh vẫn vậy, lặng lẽ ôm em và vỗ về như mọi khi anh vẫn an ủi em. Giọt nước mắt em từ từ rơi xuống, ừ em biết chứ, biết tình yêu này chỉ là đơn phương, nhưng em vẫn cứ cố chấp muốn kiếm tìm câu trả lời vì biết đâu…biết đâu…anh yêu em thì sao.

Vậy đấy, sau những tổn thương của tình đầu phản bội em đã lại yêu chỉ là tình cảm đơn phương thôi, nhưng em hạnh phúc nhiều lắm. Vì em biết, sau những nỗi đau em vẫn có thể cười tươi, vẫn có thể trao yêu thương, vẫn có đủ mạnh mẽ để tự lau khô những dòng nước mắt. Trong những bước đi của em trên con đường em chọn, em sẽ còn gặp rất nhiều người, và cũng sẽ tổn thương không ít, nhưng em tin em vẫn có thể bước tiếp chuyện gì rồi cũng sẽ qua chỉ là em có mở lòng để đón nhận không thôi. Cảm ơn anh – tình yêu không trọn vẹn của em.

Tác giả: Mai Phương Vũ
Nguồn:Sưu tầm từ Internet

Thu Gọn Nội Dung

Bạn muốn gửi Bình luận

Loading Facebook Comments ...

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here