Home Truyện ngắn audio Chúng ta ai rồi cũng sẽ tìm thấy hạnh phúc của riêng...

Chúng ta ai rồi cũng sẽ tìm thấy hạnh phúc của riêng mình

14
0

Andy đi được sáu tháng, tôi ngã trầy đầu gối hôm qua. Tin nhắn của Andy khi nãy: “Nhớ uống nhiều nước, đừng lười mà rửa chân ở sàn gạch men kẻo ngã.” Ra là có những lúc, chính sự dịu dàng của một ai đó khiến người ta buồn nhiều hơn cả việc chia xa.

Sau đây mời bạn lắng nghe truyện ngắn: Chúng ta, ai rồi cũng sẽ tìm thấy hạnh phúc của riêng mình

♥ ♥ ♥ ♥ ♥

Tôi không ngủ được, lọ mọ lấy chiếc áo thun treo trong tủ ra giặt. Chiếc áo thun của Andy nhưng tôi toàn dùng lau tóc ướt. Andy nói cái áo ấm dầu xả tóc, vò mấy cũng không hết mùi. Lúc gần đi, Andy nói khi nào cái áo bay hết mùi tóc tôi thì cậu về. Tôi ăn gian cứ lôi ra giặt miết rồi lại đem vào cất. Ôm cái áo hít hà hoài nhưng không rõ nó còn mùi không, hồi Andy hay làm bộ cằn nhằn, tôi ngửi mấy cũng không thấy mùi gì. Andy có ba xạo không, thiệt tình tôi cũng chẳng biết.

Phòng Andy rất lý tưởng, có gió lộng bốn mùa và một ngôi nhà nhiều ô của chim câu nằm sát bên hông cửa sổ. Andy hay cho ăn và nói chuyện với tụi nó, đôi lúc quăng chì ngồi đàn cho bạn-của-“bồ” câu ấy nghe khi vài con sẻ ghé thăm tụi bồ câu. Mỗi lần tôi cười nhạo hành động thái quá đó của Andy, cậu ấy nhìn tôi một cái, rồi lại xoay người ra cửa tiếp tục đàn. Tôi nói Andy khùng lắm, mà cái đám fangirl của cậu ấy không tin.

Ảnh mang tích chất minh họa – Quang.name.Vn

Những ngày Sài Gòn đổ lửa, tôi lội xuống sân tập thể mua cà rem cho hai đứa. Andy tiếc thời gian, có lần vừa vẽ vừa ăn, làm kem nhiễu vô bài tập đã làm liên tục ba ngày. Tôi cuống lên, trách cậu ấy cẩu thả rồi tìm mọi cách xóa dấu tích. Andy không nói gì, được một lúc thì đứng lên mở cửa đi ra ngoài. Tưởng cậu ấy bỏ đi vì bài làm bị hỏng, đã tiếc lắm rồi mà tôi lại còn ra rà, có lẽ tránh mặt trước khi bùng cháy. Lát sau Andy quay lại, đẩy về phía tôi túi kem cỡ chục cây, chọn vị kem khi nãy tôi vừa mua cho rồi thản nhiên ngồi ăn. Tôi tròn mắt nhìn Andy:

– Ủa gì vậy?

– Ăn đi.

– Không vẽ lại là không kịp đâu đó! – Tôi điên lên, dù bài là của cậu ấy.

– Sao mà khổ vậy? Ăn một cây kem cũng chật vật. Tiền ai mà không cần, điểm cũng là số thôi. Giờ cứ từ từ ngồi ăn hết một túi kem này nữa xem có chuyện kinh hoàng nào xảy ra không. Tụi mình cứ tự làm khó làm khổ chứ ai bắt.

Chúng tôi ăn hết một túi kem. Mấy con bồ câu ngóng cổ sang hóng chuyện rồi gật gù. Andy nói vậy, chứ nguyên đêm đó thức trắng vẽ lại.

Tôi nhìn Andy, dõi theo những nét chì quanh co trên giấy, chợt nhớ lại cậu trai hồi 17 tuổi, tài năng nhưng cũng ngông ngạo và nóng nảy mình từng quen, rồi nhận ra – bằng một cách âm thầm, những nông nổi một thời đang chậm rãi qua đi.
(…)

Tác giả: Đang cập nhật
Giọng đọc: Hà Diễm
Nguồn:Sưu tầm từ Enternet

Thu Gọn Nội Dung

Bạn muốn gửi Bình luận

Loading Facebook Comments ...

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here