Home Blog radio Blog Radio 259: Ngược dòng

Blog Radio 259: Ngược dòng

23
0

Quang.name.Vn – Lời tác giả: “Có những con người luôn muốn lội ngược dòng để trở về điểm xuát phát và làm lại từ đầu. Nhưng cái dòng đang cuốn họ đi quá mạnh, tự sức họ không đủ để vượt qua. Tại sao không cho họ một điểm tựa, một cánh tay để bám víu và một động lực để họ đủ nghị mà lội ngược dòng…Những lời tâm sự trong một chiều mưa Sài Gòn làm người ta nhức nhối. Nhưng một nụ cười và một lời nhắn nhủ lạc quan làm tôi cảm thấy, cuộc đời còn nhiều điều kì diệu: “Em à! Cuộc đời không công bằng, nhưng không quá phũ phàng. Chỉ cần mình tin rằng hạnh phúc đến thì nó sẽ đến. Và chỉ cần có một người đủ cảm thông và đủ yêu thương thì điều kì diệu có thể xảy ra. Mà cuộc đời này, không phải là không có người như vậy.Chỉ là người như vậy quá ít! Chị chỉ ước, có nhiều hơn những người như anh ấy…Để cảm thông và truyền niềm tin cho những người muốn ngược dòng như chị…”. Có thể không? Điều ước của một người đã lội ngược dòng thành công?”

♥ ♥ ♥ ♥ ♥

♥ 1. Người cảm thông với cuộc sống gọi tôi là gái bán hoa. Những kẻ đường chợ bình thường gọi tôi là điếm. Những thằng bảo kê và những kẻ có tiền gọi tôi là con đĩ. Và còn vô số kiểu gọi khác. Còn chúng tôi, tức là tôi và những người như tôi, không biết nên tự gọi mình là gì, chỉ biết im lặng chấp nhận tất cả những cái cách mà người ta gọi mình.

Ừ thì con đĩ! Con đĩ cũng là người, cũng có xúc cảm, cũng có những trăn trở và nghĩ suy chẳng biết nói cùng ai. Biết làm sao đây? Đời mà, đời quá nhiều dòng ngược xuôi, những dòng ấy quá mạnh và những con người không có chỗ bám víu như tôi bị cuốn trôi đi là điều khó tránh khỏi. Có trách, chỉ trách rằng tôi không có đủ nghị lực và ý chí để lội ngược dòng mà thôi!

Nhưng thanh minh với ai bây giờ? Trong con mắt xã hội, tôi nào có quyền phát ngôn những nghĩ suy của mình. Người ta luôn kinh tởm những thứ bẩn thỉu và nhơ nhớp. Tôi cũng buộc mình chấp nhận cái qui luật nghiệt ngã ấy. Nhưng, tôi không nghĩ rằng tôi bẩn thỉu và nhơ nhớp.

Ảnh mang tích chất minh họa – Quang.name.Vn

♥ 2. Tôi gặp anh vào một ngày mùa đông.Bệnh viêm phổi của tôi tái phát nên tôi được nghỉ một thời gian. Ăn mặc tử tế, tôi tự cho phép mình diễn một vai tử tế hôm nay.

Con phố mùa đông dịu dàng hương hoa sữa. Đã lâu rồi mới thấy cuộc đời đáng yêu và bình yên như vậy. Buổi chiều buồn và đơn độc. Đôi khi người ta cô đơn không phải vì không có bạn bè hay người thân bên cạnh, mà cô đơn bởi lẽ trong lòng không có ai để hướng về.

Tôi không có đủ tư cách yêu khi người đời quá ư ích kỉ và có ánh nhìn kì thị với một kẻ đã lang bạt quá nhiều, đã không còn gì để mất…Nói sao đây? Nói gì đây? Nhưng nếu mở rộng tấm lòng, và nếu con người chỉ nhìn vào tâm hồn của nhau, tôi nghĩ rằng tôi đáng được yêu đấy chứ! Tôi thèm một hạnh phúc, thèm một chốn bình yên…Nhưng cũng giống như chiếc bóng bay tuột khỏi tay đứa trẻ, tình yêu đối với tôi là một thứ xa vời như thế.

– Chào em! Em có phiền không?

Người đàn ông mái tóc hơi dài một cách nghệ sĩ, sống mũi cao và ánh mắt sáng khiến tôi ấn tượng, anh hỏi giọng ấm áp. Tôi ngước nhìn thắc mắc.

– Em có đôi mắt đẹp quá. Em có thể làm mẫu cho anh vẽ một bức được chứ? Anh là họa sĩ.

Tôi mỉm cười đồng ý rất nhanh. Nếu anh biết tôi là một con đĩ, liệu đôi mắt tôi trong mắt anh có còn đẹp và anh có chịu nghe theo tiếng thúc giục của đam mê? Nhưng anh có biết tôi là ai đâu. Để cho anh vẽ một bức cũng chẳng sao. Sắm vai một người bình thường cũng thú vị đấy chứ. Tôi cười nhạt.

Lần đầu tiên có một người đàn ông nhìn tôi một cách chăm chú và say mê đến thế. Tuy anh chỉ nhìn tôi bằng sự say mê nghệ thuật, nhưng chỉ cần như thế cũng đủ làm tim tôi trật một nhịp.

Ảnh mang tích chất minh họa – Quang.name.Vn

(…)

Tác giả: Jin Na Meo
Giọng đọc: Chit Xinh , Gà Quay
Nguồn:Sưu tầm từ Enternet

Thu Gọn Nội Dung

Bạn muốn gửi Bình luận

Loading Facebook Comments ...

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here