Home Truyện ngắn audio Có duyên không phận

Có duyên không phận

36
0

Quang.name.Vn – Một con dao, một dòng máu đỏ, một cái xác ôm một người.Tiếng gió rít mạnh mùa đông. Một cuộc tình, một đoạn kết cay đắng.

Hai tháng trước.

– Cô đừng cho là mình có thể quyết định được mọi thứ khi cô vẫn còn trong cái gia đình này. Mẹ thằng đó làm đĩ, bố nó chết rũ xương trong tù. Nếu cô lấy nó, tôi chết trước mặt cô!

Lời mẹ đay nghiến Hưng khiến Vân đau lòng. Cô yêu Hưng thật và anh cũng đối xử lại rất tốt thương yêu một mực, cô chấp nhận anh không giống như người ta phủ nhận anh?

Hai năm yêu nhau cứ ngỡ không thể tách rời, nhưng đời đâu ai biết được chữ ngờ.Mùa Đông năm thứ ba sắp ùa về. Vệt máu loang trên áo, dính đầy tay cô pha loãng nước mắt. Hưng tai nạn khi nhận được tin Vân nhắn:

“Bố mẹ em không tán thành chúng ta qua lại.”

Tình trạng hôn mê sâu ba hôm rồi không tỉnh, mẹ cũng bỏ mặc anh, bởi anh từng nói mẹ sinh anh ra chỉ do lầm lỡ. Sang ngày thứ tư.Anh thức giấc cô vui lắm, nhưng lạ lùng là anh điên thật, cười thật, mất trí thật. Mẹ bắt cô về nhốt lại, hai tuần Vân chưa gặp anh.

Có duyên không phận
Ảnh mang tích chất minh họa – Quang.name.Vn

“Giờ anh ra sao? Không có ai anh xoay sở như thế nào?” -Vân lo thế!

Tiếc cho mối tình đẹp đến rồi vụt tan. Cô chỉ lặng lẽ tìm về những khoảng lặng trong quá khứ:

– Em đi làm bằng xe buýt được rồi. Cứ ngược đường lại khổ anh ra.

– Có sao. Khi nào làm vợ anh rồi hãy thế? Giờ chưa phải hãy để anh lo cho em.

Cô xị mặt:

– Là khi đó ván đóng thuyền rồi anh không cần quan tâm nữa chứ gì?

Lắc đầu anh nháy mắt:

– Người yêu anh xinh, anh sợ thằng khác cướp mất.”.

Quá khứ tan biến, Vân cười bạc cho số phận. Lấy bút viết tên hai đứa lên giấy, vẽ bức hình đôi trai gái nắm tay nhau và cô tự mỉm cười. Không thể bỏ anh.Theo anh. Vì em yêu anh!.

Sáng ra không thấy con gái, bên cửa sổ Vân đã trèo tường thả dây chốn đi. Cô nắm tay anh lang thang giữa trời đông Hà Nội. Cô chấp nhận mọi thử thách để có được anh. Một cuộc tình với người điên không hề biết kết thúc. Bấm chuông cửa mẹ anh ra mở, ánh mắt bà săm soi hai người rồi cười nhạt:

– Cô đến làm gì?

Giọng như van nài, Vân nắm tay anh:

– Cháu xin bác hãy cho anh ấy vào nhà được không?

Bà lắc đầu:

– Tôi tự thề là cắt đứt nó rồi, tôi đâu rảnh đi nuôi một người điên. Nếu cô thích thì tôi cho đấy?

Bất giác Hưng phá cười chạy vụt đi, Vân nhìn bà, cô khinh con người rẻ rách coi chính con đẻ của mình như món đồ chơi có thể cho-bỏ, rồi đuổi theo anh.

(…)

Tác giả: Chili Pepper

Bạn muốn gửi Bình luận

Loading Facebook Comments ...

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here