Quang.name.VN – Đó là những bài thơ tình tự sự, những dòng kỷ niệm của những ngày yêu đương….Cô không tin nổi vào mắt mình nữa. Duyên đến thế sao? Ở thành phố xa lại này cô đã tìm thấy anh, trong tình cảnh đọc những dòng thư tình anh gửi người con gái khác.Cô không biết mình về phòng bằng cách nào nữa, chỉ loáng thoáng thấy Huyền ngăn cô ko cầm chai rượu và luôn mồm hỏi “Phương, sao thế”, cô có thể giải thích được rằng tại sao cô cảm thấy dễ đàng chia sẻ với người bạn xa lạ này rồi, thì ra vì họ cùng yêu một người, trong mơ hồ giữa họ dường như có sợi dây vô hình kết nối.
– Chị đi siêu thị muộn thế ạ
Cô quay lại, là chị dọn dẹp văn phòng, chị khác quá so với khi mặc bộ đồng phục của nhân viên vệ sinh.
– Vâng, em ngồi trên phòng xem mãi tivi chán quá.
Chị tên là Huyền, cô thấy cũng chững chạc nên gọi là chị chứ không biết tuổi. Huyền cũng vì lịch sự mà gọi cô là chị, xưng em. Huyền đang đi với một cậu nhóc 2, 3 tuổi gì đó vắt vẻo ngồi trên chiếc xe đẩy.
– Chào cô đi con.
Cô tiện tay với lấy túi thach hoa quả quay sang hỏi ” Cháu thích cái này không?”, Huyền có vẻ ngượng ngùng từ chối sự thân mật hơi đột ngột của một người khác hẳn mình.
Cô hiểu nên tự chọ mấy thứ nữa trẻ con thường thích cho vào giỏ rồi đi song song với hai mẹ con nói chuyện xã giao. Dù sao thì ở thành phố lạ này cô cũng không có bạn, mà có lẽ còn khoảng 2, 3 tuần nữa cô mới xong công việc ở đây để về nhà.
– Công ty có tuyển nhân viên tạp vụ không chị. – Huyền rụt rè hỏi.
– Mình cũng không biết nữa, hiện tại chỉ tuyển vài người làm chuyên môn trước thôi.
Cô hơi ái ngại vì phải trả lời rõ ràng ngay từ đầu với một sự nhờ vả, cô cũng không muốn dài dòng giải thích rằng cái công ty này cũng đang thuê cô làm ngắn hạn cho đến cô tuyển xong cho họ có các vị trí cần thiết để hoạt động được. Cô liếc nhìn, nếu không phải là biết Huyền làm việc quét dọn trước rồi thì cô sẽ nghĩ trước mặt mình là một nhân viên văn phòng, không quá xinh nhưng ưa nhìn và thân thiện, có sự rụt rè nhưng không hẳn là tự ti.
– Ở gần đây có quán ốc bán đêm không Huyền
– Có đấy ạ, trong ngõ gần nhà em, đi bộ được.
Suýt soát 10h tối, cậu bé đã dụi mắt, cô thực sự muốn có người nói chuyện thay vì lên phòng giải trí với mấy chương trình nghèo nàn, cùng lắm thì tán chuyện với lũ bạn được 10 phút. Huyền như hiểu được ý người khác rất nhanh:
– Chị không ngại thì đợi em về cho con ngủ rồi em dẫn đi”
– 30 phút nữa được không?
– Được ạ.
Cô lên phòng cất đồ, phòng được thuê cho chuyên gia sang dạy kỹ sư thiết kế đồ họa, nhưng chưa sang nên cô được sử dụng trước. Với tay lấy chiếc áo khoác nhẹ, ngó nhìn mình qua gương bất chợt nhớ câu anh nói ” Cái gì cũng tròn’ khi mô tả về cô.
Trời cuối tháng 8, về khuya gió hơi lạnh, Cô trùm mũ lên đầu đi đi lại lại trước cửa siêu thị vữa nãy giờ thì đã đóng cửa lẩm bẩm “Có phải đơi lâu không đây”. Cô 26 tuổi chưa có gia đình, không biết cho một đứa trẻ con ngủ thì mất bao lâu nữa.
(…)
Bạn muốn gửi Bình luận