Quang.name.Vn – Các bạn đang nghe chuyên mục đọc Truyện Đêm Khuya, tác phẩm Cánh Bướm Bạc.
… Một chương trình đã rất quen thuộc với nhiều bạn hiện nay. Với hàng nghìn câu chuyện được sưu tầm và được cập nhật hàng ngày, chúng tôi tin tưởng rằng website sẽ là một món ăn tinh thần bổ ích cho các bạn . Hi vọng những câu chuyện thú vị và đầy lôi cuốn sẽ giúp bạn thư giãn sau những giờ làm việc vất vả. Hãy lắng nghe và cảm nhận. Chúc các bạn có những giây phút thư giãn thú vị trên Website Quang.name.Vn….!
♥ ♥ ♥ ♥ ♥
Chị lại lấy Chồng! Khác với lần trước, lần này chị về nhà chồng trong âm thầm lặng lẽ. Vào một đêm trăng nhợt nhạt chị xách túi ra đi, mang theo cả đứa con của người chồng trước.
Chị đã đẹp nay lại càng đẹp. Vẻ đẹp no đầy chị đã cố giấu nhưng không giấu nổi cứ lồ lộ ra ngoài như chọc vào mắt mọi người. Vậy là người ta nói bóng nói gió, nói xa nói gần, nói bâng quơ như chẳng nhằm vào ai. Chị biết là họ đang xoen xoét chửi mình nhưng chị cố chịu, không dám hé răng nói lại nửa lời. Cũng có người chẳng cần vòng vèo xa xôi, cứ nói chẻ hoe như phanh phui ruột gan chị ra mà xát mắm xát muối. Họ chửi chị là “đồ đàn bà hư đốn”, là “đồ cướp chồng”. Nhiều lần không chịu nổi, chị phải chạy đi chỗ khác rồi gục đầu vào tay mà khóc. Còn tôi, xót xa trước những cái nhìn săm soi từ đầu xuống chân, từ chân lên đầu. Sau đó một hồi là tiếng thở dài hắt ra hoặc cái chép miệng kêu đánh “chóp”.

Để đối đáp lại thiên hạ, bụng chị ngày càng to dần lên, người chị đẫy ra mơn mởn sức sống. Trên cơ thể chị mọi thứ cứ căng tròn, nhô lên, vươn dậy như trêu ngươi những cặp mắt dòm ngó. Đàn bà thì lia qua người chị bằng những cái nhìn sắc lém. Đàn ông thì không thể ngoảnh mặt làm ngơ, hẳn những lúc họ ngẩn mặt ra là khi họ đang tưởng tượng, phía sau lớp vải mỏng kia, bộ ngực của thị nây nẩy đến độ nào.
Ngày chị đi lấy chồng lần đầu, tôi mới mười tuổi. Thấy người ta đưa chị đi mất, tôi vội chạy theo nắm váy chị kéo lại. Người lớn gỡ tay tôi ra, giữ chặt tôi bằng vòng tay cứng như thép. Những cánh tay gân guốc, đen đủi được tôi luyện qua bao mùa nương rẫy làm tôi bất lực. Tôi giẫy giụa, lăn lộn dưới sàn gào khóc gọi chị. Chị ngập ngừng nhưng không dám quay đầu lại nhìn tôi, cứ đứng nguyên một chỗ mà khóc nấc lên. Khi ấy tôi cứ ngỡ chị thương tôi, nhớ tôi mà khóc. Sau này lớn lên tôi mới hiểu chị khóc vì nhiều nhẽ mà trẻ con như tôi khi ấy biết gì.
Những ngày sau đó, không có chị ở nhà tôi buồn thiu. Tối đến ăn cơm xong, khi đàn gà con dưới sàn nhà đang cắn nhau chí chóe, tranh được chui vào nấp trong đôi cánh của mẹ thì tôi đã đi ngủ. Nhớ chị, tôi thấy giận lây cha mẹ. Sao cha mẹ cứ bắt chị phải đi lấy chồng mà không cho chị ở nhà cùng tôi.
(…)
Giọng đọc: Đang Cập Nhật
Nguồn:VOV6.VOV.VN
Bạn muốn gửi Bình luận