Home Truyện Đọc Yêu một người là đánh cược cả trái tim

Yêu một người là đánh cược cả trái tim

25
0

Quang.name.VN – Yêu một người không có nghĩa mình đánh cược cả cuộc đời mình cho tình yêu đó mà là đánh cược trái tim mình dành cho người đó. Khi người chẳng còn muốn trao trái tim cho ta thì ta tại sao lại muốn níu giữ, níu giữ thứ không thuộc về mình.

♥ ♥ ♥ ♥ ♥

Tình yêu, đâu phải ai cũng có thể đủ dũng cảm bước đến và giữ chặt lấy nó trong cuộc đời của mình. Cũng như không phải ai cũng đủ mạnh mẽ để buông tay khi yêu thương chẳng còn chung nhịp đập, đôi chân chẳng còn chung lối đi.

Trên đời, bất kì chuyện gì cũng thể xảy ra. Hạnh phúc cũng có, đau thương cũng có. Nhưng rồi liệu ta sẽ chấp nhận hay lặng lẽ buông bỏ nó?

Có người sẽ mạnh mẽ bước qua nỗi đau và lau đi vết thương ấy. Nhưng cũng có người sợ hãi, rồi khép chặt trái tim trong cái vỏ ốc của riêng mình. Trốn chạy khỏi hiện tại hay thậm chí là sợ hãi đối mặt với một người lạ mà mình đã từng yêu.

Hạ đi, thu đến, đông xa, xuân về. Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi. Cô cũng quên mất mình đã xa anh đã bao lâu rồi. Họ đã đến với nhau như thế nào và rời xa nhau ra sao, Vy cũng chẳng còn chút nào hoài niệm hay kí ức về tháng ngày đã qua. Trong cô chỉ còn nỗi nhớ nhung mơ hồ nhưng không thể xóa nhòa về một người mà cô đã từng yêu – Quân.

Ngày anh đi. Mưa rơi trắng xóa cả lối về, nhạt nhòa với mọi thứ và cũng không biết mình sẽ đi về đâu. Chẳng tìm được lối thoát cho mình, lẻ loi cô đơn giữa phố thành đông đúc này. Đó là lần đầu tiên cô cảm thấy thế giới xung quanh mình đáng sợ đến vậy. Cô không đủ dũng cảm chấp nhận rằng anh đã đi ra khỏi cuộc đời của cô hay không đủ dũng cảm vượt qua vết thương lòng của mình?

Thời gian thoi đưa, những tưởng cô sẽ quên được, thế nhưng hình bóng người con trai năm nào đã hằng sâu trong tim cô như một kí ức đáng sợ, khiến cô mãi không thể quên đi. Cuộc đời là vậy, đôi khi ta muốn quên đi nhưng chẳng thể nào quên. Vết thương có thể lành nhưng sẹo vẫn còn.

Ngày hạ, cô “thèm” một bàn tay nắm chặt lấy tay cô bước đi qua nhưng cơn mưa phùn lất phất bay. Ngày thu, cô “thèm” một bờ vai để tựa vào ngủ say, an yên mà hạnh phúc. Ngày đông, cô “thèm” một cái ôm, nhẹ nhàng mà ấm áp giữa cái giao mùa lạnh lẽo. Và đôi khi, cô “thèm” yêu một ai đó nhưng lại rồi thôi.

Ảnh mang tích chất minh họa – Quang.name.Vn

Có đôi lần, Vy cũng muốn quên đi và mở lòng chấp nhận tình cảm của Phong, thế nhưng cô chẳng thể làm được. Phong yêu cô, cô biết. Tình cảm ấy cô rất muốn chấp nhận vậy mà đến khi trả lời cô lại không thể đồng ý.

Vì sao? Vì chờ đợi Quân ư? Hay chờ đợi một tình yêu hoàn hảo hơn? Có lẽ không phải vậy.

Thế nhưng Phong rất tốt. Một người đàn ông mà bao cô gái mơ ước vậy mà cô không dám chấp nhận tình cảm của anh và anh.

Những khi bên cạnh Phong, cô cảm thấy an yên lắm. Cô mong chờ cảm giác ấy từ rất lâu rồi, thế nhưng cô không dám mở lòng, mở lòng để yêu anh bởi hình ảnh về người cô từng yêu – Quân – khi khiến cô chẳng còn chút dũng cảm nào nữa.

Cô chẳng biết tình cảm của mình dành cho Quân bây giờ là gì, là một người yêu, đã từng yêu hay một người cô muốn quên đi nhưng lại khiến cô không thể chấp nhận một tình yêu khác trong cuộc đời của mình.

Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua mang theo hương vị đắng chát của loại cà phê Robusta. Nó như một thói quen của Vy. Trước đây cô chẳng thích cà phê, vậy mà cũng có ngày cô lại có thói quen dùng một loại cà phê đắng chát thế này, ngay cả tưởng tượng cô cũng chưa từng nghĩ đến.

Có người cũng từng hỏi cô, cô thích hương vị đặc biệt của loại Robusta này đến thế à. Cô chỉ mỉm cười đáp trả. Có lẽ khi trái tim một người đã cay đắng thì hương vị đắng cách mấy khi nếm vào cũng trở nên ngọt hơn.

– Em hôm nay đến sớm thế? – Phong vừa nói vừa kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống cạnh cô.

– Hôm nay em có cuộc họp với ban giám đốc.

– Vậy trưa nay đi ăn cơm với anh nhé.

– Trưa em có hẹn rồi.

– Vậy tối được không?

Cuộc đối thoại cứ thế rơi vào im lặng. Khi cô lặng lẽ rời khỏi quán, từng cơn gió nhẹ nhàng thoáng qua mang theo những chiếc lá phong vàng rụng rơi. Lại một lần nữa Vy lại để vuột mất cơ hội dành cho Phong. Nước mắt lăn dài trên gò má trắng hồng, khóe miệng bất giác cong lên một nụ cười bất lực. Cô không thể, thật sự không thể làm được.

Ảnh mang tích chất minh họa – Quang.name.Vn

Cô muốn yêu, muốn một người cạnh bên, nhưng vết thương ấy cứ nhói lên mỗi khi cô muốn lẩn tránh nó. Cô hận Quân, cô ghét bản thân đã không thể quên anh và cả những tháng ngày hạnh phúc của họ.

Màn đêm buông xuống, lại một ngày dài trôi qua. Cô cũng không biết mình đã trải qua bao nhiêu ngày tháng dài đằng đẳng mà không có Quân. Cô còn nhớ trước kia, niềm vui mỗi sáng thức dậy là có một người đợi chờ, những đêm vắng có một người tâm sự buồn vui đến khi cô chìm vào giấc mộng đẹp. Đã từ lâu, cô chưa từng có một giấc ngủ an yên. Cô chỉ biết bản thân mình cố gượng mạnh mẽ với cuộc sống của mình.

Tiếng chuông gió leng keng vang lên trong gió. Vy thơ thẩn nhìn mông lung mọi thứ, bỗng điện thoại trên tay cô reo lên khiến cô choàng tỉnh. Cô vội bắt máy, khẽ trả lời:

– Alo.

– Em ngủ chưa Vy?

– Chưa anh.

– Em đang làm gì thế?

– Em chuẩn bị đi ngủ.

– Vậy à. Chúc em ngủ ngon…

Tại sao chứ? Tại sao Phong lại đối xử với cô như vậy? Tại sao anh lại dịu dàng với cô, lại quan tâm tới cô giống như người cô từng yêu như thế? Tại sao anh lại làm cô rung động? Tại sao anh lại khiến cô muốn yêu anh, muốn được anh chở che? Hàng loạt câu hỏi xoay quanh trong tâm trí của cô, cô bất giác gào lên khiến người ở đầu dây bên kia không khỏi giật mình:

– Anh đừng đối xử tốt với em, đừng quan tâm em nữa có được không?

Cô òa lên nức nỡ. Giọng Phong run run:

– Anh…

– Anh đừng có lúc nào cũng khiến em phải rung động nữa… Em xin anh…

Những ngày mưa rào hối hả, Phong vẫn kiên trì chờ cô trước cổng công ty rồi cả hai cùng về nhà. Có lúc, cô cũng cảm động trước hành động của anh, nhưng tại sao cô vẫn có cảm giác quen thuộc về Quân đang tồn tại trước mắt cô. Cảm giác ấy cứ chen lấn trong tâm trí của cô khiến cô chẳng dám tin rằng thứ tình yêu Phong dành cho mình sẽ là vĩnh cửu.

Vy choàng tỉnh, cô cảm thấy mắt mình có cái gì đó cay cay, cô khẽ đưa tay lên lau nhẹ. Chỉ là những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi của cô, đêm qua cô lại khóc, cô khóc ngay cả trong giấc mộng của mình.

Cô chẳng quan tâm, bởi đã từ rất lâu cô đã chịu đựng mọi thứ một mình như vậy, đêm nào cô chẳng khóc. Cô chỉ có thể giả vờ mạnh mẽ với cuộc sống hiện tại nhưng chẳng thể mạnh mẽ với trái tim của mình, vậy nên đành chấp nhận sống cùng nó thôi.

Cô bước ra khỏi nhà đúng giờ như mọi ngày. Vừa đến đầu ngõ, cô đã trông thấy hình dáng quen thuộc của ai đó. Là Phong, chính là Phong. Cô nhớ lại chuyện tối hôm qua, gương mặt cô đỏ ửng lên vì ngượng.

Ảnh mang tích chất minh họa – Quang.name.Vn

Cô lánh sang một bên như chẳng nhìn thấy ai, hi vọng sẽ tránh được ánh mắt kia nhìn cô, biết cô đang bối rối đến dường nào. Thế nhưng, muốn tránh người ta một lúc liệu có thể tránh cả đời được sao. Bất giác giọng ai đó vang lên bên tai cô:

– Em thật sự muốn tránh anh thật sao?

– …

– Anh biết tại sao em như thế. Nhưng Vy à, anh đã yêu em và chờ em suốt bảy năm qua chẳng lẽ em không cảm nhận được sao?

– Không phải…

– Anh sẽ mãi mãi yêu em như thế.

– Đừng nói nữa. Phong à, anh có biết “mãi mãi” là bao lâu không? – Cô gào lên như chẳng muốn nghe gì nữa.

– … 

– Nếu anh cũng không biết thì đừng hứa làm chi. Em đã từng tin vào cái gọi là “mãi mãi”, nhưng thứ em nhận lại chẳng phải là hạnh phúc mà chỉ là nỗi đau, nỗi đau do chính em tạo ra và tin vào.

Tình yêu của người con gái là vậy. Khi yêu, họ cần một lời hứa, chẳng phải kiểu thề non hẹn biển mà đôi khi chỉ là một lời nói giản đơn rằng “Anh yêu em, anh sẽ mãi mãi yêu em”, vậy là đủ.

Hứa yêu mãi mãi, nhưng có ai biết “mãi mãi” kia là bao lâu. Đó chẳng phải một lời hứa vô thời hạn mà vốn chỉ là một lời hứa mông lung, thế thôi. Nhưng nó đã khiến biết bao nhiêu cô gái phải thổn thức, phải đớn đau.

– Phải. Anh cũng chẳng biết mãi mãi là bao lâu. Là ngày mai, ngày kia hay ngày mốt. Nhưng anh biết rằng anh sẽ yêu em đến khi trái tim anh không còn đập nữa. Như vậy, liệu có đủ để em đánh cược tình yêu của mình không?

– …

Tim cô như nhói lên vì câu trả lời từ anh. Đúng vậy, cô đã từng yêu và tin một người rất nhiều, nhưng rồi người gánh chịu nỗi đau cuối cùng chỉ có cô. Thế nhưng, chẳng có tình yêu nào ép buộc con người ta phải để tang cho nó cả đời, đâu ai bắt ép cô phải sống mãi trong quá khứ mà quên đi hiện tại của mình vẫn còn tiếp tục và mở lòng để yêu một ai khác.

Yêu một người không có nghĩa mình đánh cược cả cuộc đời mình cho tình yêu đó mà là đánh cược trái tim mình dành cho người đó. Khi người chẳng còn muốn trao trái tim cho ta thì ta tại sao lại muốn níu giữ, níu giữ thứ không thuộc về mình.

Quá khứ chính là quá khứ. Cuộc sống của chúng ta mới là hiện tại và tương lai. Vậy tại sao chúng ta lại để tang cho một tình yêu quá lâu, để cho bản thân mình còn vướng bận. Hãy buông đi cho nhẹ lòng.

– Vy à, anh tin rằng tình yêu của anh, sự chân thành của anh sẽ dẫn lối em đi, đi qua quá khứ muộn phiền của em. Xin em hãy để anh được nắm lấy tay em cùng đi nhé!

Cơn gió vô tình lại thôi đưa những chiếc lá vàng cuối cùng trên cành. Lá vàng lại rơi rồi, thu sẽ qua, rồi đông đến và xuân lại về ngay thôi. Cô khựn người quay đầu nhìn về phía anh. Lần này cô thật sự chẳng muốn để tim mình lỗi nhịp thêm một lần nào nữa. Môi cô cong lên nụ cười đầy nắng dưới ánh bình minh đang bừng tỉnh sau một đêm dài ngủ yên.

Tác giả: © Yumi Lê
Nguồn: blogviet.com.vn

Bạn muốn gửi Bình luận

Loading Facebook Comments ...

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here