Quang.name.VN – Mười tám tuổi ở nông thôn to xác lộc ngộc. Lúc nào tôi cũng muốn đi khỏi thôn quê, lúc nào cũng băn khoăn về con đường xa tít đi đâu về đâu ở phía trước. Có lúc chán học, chỉ muốn đi làm kiếm tiền. Cha tôi bảo: “Tú Xương ngày xưa thi chín lần, ước mơ làm ông nghè ông cử vẫn ri rô. Anh có gan, tôi cho anh thi mười lần”. Tôi lắc đầu ngao ngán và bật cười; hóa ra cha tôi cũng có khiếu hài. Nhưng mà tôi thi lần thứ nhất đỗ ngay vào đại học.
Cha tôi có một chút chữ thánh hiền đủ để đọc sách tướng số, phong thủy, câu đối. Ông gọi tôi đến bảo:
– Anh khí chất nóng, tính nổi loạn. Ta chỉ dặn anh ba điều. Một là: Đã tha phương cầu thực thì phải hơn người, lúc về làng thua bạn kém em thà ở nhà bám đít trâu, đỡ hao công trí. Hai là: Không được hèn. Làm thằng đàn ông hèn, nhục lắm. Nhưng tôi dặn này: Đứa nào nó tranh ăn thì nhường suất, đi tìm chỗ khác kiếm sống; đất trời rộng lắm, anh đừng sợ thiếu chỗ dung thân. Ba là: Chớ làm ác. Làm ác là thất đức, mất phúc, nó quả báo đến năm đời con cháu chắt chút chít.
Tôi đi. Ba lô bụi. Mũ cát. Chân dép lê. Mấy thếp giấy Bãi Bằng. Ra thành phố. Mẹ tôi sụt sịt, giơ tay áo lau nước mắt. Cha tôi gắt: “Đàn bà cứ lấy nước mắt làm đầu. Con trai chí lớn, học làm ông nghè ông cử thi thố với đời. Cứ đi là đến. Việc gì mà nước mắt ngắn nước mắt dài”.
2. Năm thứ nhất đại học, tôi đã biết yêu.
Ba tháng học chưa hết chương trình đại cương, thầy giáo đã đưa chúng tôi đi điền dã. Sau điền dã là khai quật. Hòn cuội. Mảnh tước. Vỏ sò. Xương động vật… toàn công cụ thô sơ của cư dân Sơn Vi hậu thời kỳ đồ đá cũ.
Con người hiện đại lọc lõi tinh ranh, nhưng cũng rất kém hiểu biết và ngây thơ với quá trình tiến hóa của mình. Họ không biết xu hướng rời bỏ cái tổ ấm nhỏ xíu cất tiếng chào đời được di truyền từ thời nguyên thủy. Bây giờ, người nông thôn, sơn cước cố nhoai ra thị tứ, thị trấn, thị xã, thành phố. Người thành phố, thủ đô nước mình thì cứ muốn sang New York, London, Paris hưởng lạc hoặc kiếm sống. Đào đến ngày thứ năm. Lòng đất bộc lộ vỏ sò, xương động vật có niên đại ba mươi ngàn năm và dụng cụ người nguyên thủy bằng đá.
Ngày thứ bảy, chúng tôi bắt đầu mệt mỏi. Hơi lạnh từ lòng đất phả lên. Hồn khí u uất. Trễ nải. Bọn con gái có dấu hiệu hiêng hiếng mắt. Hai mép kéo vếch lên như cười. Thế rồi cười thật. Một đứa cười. Đứa bên cạnh đập tay vào vai, hỏi:
– Sao tự dưng mày cười? Con khỉ này.
– Tao khỉ. Mày khỉ. Dưới hố khai quật toàn khỉ. Tất cả đều là khỉ…
Ré lên. Hội chứng con bài đô mi nô rồi. Đứa nọ lây đứa kia cười cả lũ. Cười rũ rượi. Cười man dại. Như điên.
Mặt thầy giáo biến sắc. Mặt chúng tôi tái mét. Thầy hô:
– Các em trai. Mỗi em bế một bạn về nhà trọ đi.
Ngượng ngùng. Từ tái mét chuyển sang đỏ mặt. Có đứa quay đi.
Thầy giáo lại hô:
– Bế đi. Tôi bảo mỗi em bế một bạn gái về nhà. Bế cật lực vào.
Như cái máy làm theo người ra lệnh, tôi hăng hái tiên phong xốc nàng đang đứng ngay ở bên cạnh. Nàng là lớp trưởng xinh xắn, da trắng, ngực vun cao đầy, môi đỏ hồng, mi dày cong, mắt ướt. Nàng quàng tay ghì chặt vai tôi. Tôi cúi lom khom, chạy; ngực cọ sát ngực; mặt gần như như áp sát mặt.
Sau nữa là từng đứa trai mới lớn chạm tay vào da thịt con gái. Mùi dầu gội đầu Sunsilk, mùi lá cây ải mục, mùi khét hắc của ám khí tích trữ lâu cả vạn năm mùi con gái… Tất cả trộn lẫn, thăng hoa. Thằng nôn nao. Thằng rạo rực. Chẳng có thằng nào dửng dưng.
Như có liều thuốc thần diệu kỳ, chỉ đến nửa đường về nhà trọ, bọn con gái lớp tôi đã hết cười. Chúng nó im lặng, mắt nhắm nghiền bình yên như đang ngủ. Gương mặt đứa nào cũng thánh thiện, dịu hiền thật đáng yêu.
Chúng tôi có tình ý với nhau ngay trong đợt đi điền dã đó. Từng đôi, từng đôi ghép vào nhau; có thể là yêu nhau, có thể là tình thân. Buổi tối, từng cặp nháy nhau khỏi làng đi chơi từ lúc hoàng hôn vừa lụi. Đêm đêm, đom đóm bay xanh xao. Tiếng tắc kè kêu chẵn lẻ báo mưa nắng chỉ làm cho màn đêm huyền bí. Sáng sáng, thấy những gốc cây đầy lá bị bứt, xé. Những đám cỏ bị chà xát, dập nát. Những bụi rậm xào xạc rung như mùa lá rụng.
Nữ lớp trưởng hơn tôi hai tuổi. Chúng tôi hay ngồi với nhau dưới gốc cây lim trắng. Mơ màng, có lúc hai đứa nằm ngửa nhìn bầu trời qua kẽ lá. Chúng tôi nói về ngày mai. Ngày mai tôi sẽ học cao học, tôi sẽ làm tiến sĩ, tôi sẽ là giáo sư sử học, tôi sẽ đi đại học Paris 7 thỉnh giảng… Ngày mai, nàng sẽ làm ở một tổ chức văn hóa Liên Hiệp Quốc, nàng sẽ có nhiều tiền và nuôi tôi ăn học. Và chúng tôi ôm nhau. Dưới gốc cây lim già ấy, tôi có những xung động bão táp đầu đời của thằng con trai. Tôi chia tay thời con trai…
– Anh khí chất nóng, tính nổi loạn. Ta chỉ dặn anh ba điều. Một là: Đã tha phương cầu thực thì phải hơn người, lúc về làng thua bạn kém em thà ở nhà bám đít trâu, đỡ hao công trí. Hai là: Không được hèn. Làm thằng đàn ông hèn, nhục lắm. Nhưng tôi dặn này: Đứa nào nó tranh ăn thì nhường suất, đi tìm chỗ khác kiếm sống; đất trời rộng lắm, anh đừng sợ thiếu chỗ dung thân. Ba là: Chớ làm ác. Làm ác là thất đức, mất phúc, nó quả báo đến năm đời con cháu chắt chút chít.
Tôi đi. Ba lô bụi. Mũ cát. Chân dép lê. Mấy thếp giấy Bãi Bằng. Ra thành phố. Mẹ tôi sụt sịt, giơ tay áo lau nước mắt. Cha tôi gắt: “Đàn bà cứ lấy nước mắt làm đầu. Con trai chí lớn, học làm ông nghè ông cử thi thố với đời. Cứ đi là đến. Việc gì mà nước mắt ngắn nước mắt dài”.
2. Năm thứ nhất đại học, tôi đã biết yêu.
Ba tháng học chưa hết chương trình đại cương, thầy giáo đã đưa chúng tôi đi điền dã. Sau điền dã là khai quật. Hòn cuội. Mảnh tước. Vỏ sò. Xương động vật… toàn công cụ thô sơ của cư dân Sơn Vi hậu thời kỳ đồ đá cũ.
Con người hiện đại lọc lõi tinh ranh, nhưng cũng rất kém hiểu biết và ngây thơ với quá trình tiến hóa của mình. Họ không biết xu hướng rời bỏ cái tổ ấm nhỏ xíu cất tiếng chào đời được di truyền từ thời nguyên thủy. Bây giờ, người nông thôn, sơn cước cố nhoai ra thị tứ, thị trấn, thị xã, thành phố. Người thành phố, thủ đô nước mình thì cứ muốn sang New York, London, Paris hưởng lạc hoặc kiếm sống. Đào đến ngày thứ năm. Lòng đất bộc lộ vỏ sò, xương động vật có niên đại ba mươi ngàn năm và dụng cụ người nguyên thủy bằng đá.
Ngày thứ bảy, chúng tôi bắt đầu mệt mỏi. Hơi lạnh từ lòng đất phả lên. Hồn khí u uất. Trễ nải. Bọn con gái có dấu hiệu hiêng hiếng mắt. Hai mép kéo vếch lên như cười. Thế rồi cười thật. Một đứa cười. Đứa bên cạnh đập tay vào vai, hỏi:
– Sao tự dưng mày cười? Con khỉ này.
– Tao khỉ. Mày khỉ. Dưới hố khai quật toàn khỉ. Tất cả đều là khỉ…
Ré lên. Hội chứng con bài đô mi nô rồi. Đứa nọ lây đứa kia cười cả lũ. Cười rũ rượi. Cười man dại. Như điên.
Mặt thầy giáo biến sắc. Mặt chúng tôi tái mét. Thầy hô:
– Các em trai. Mỗi em bế một bạn về nhà trọ đi.
Ngượng ngùng. Từ tái mét chuyển sang đỏ mặt. Có đứa quay đi.
Thầy giáo lại hô:
– Bế đi. Tôi bảo mỗi em bế một bạn gái về nhà. Bế cật lực vào.
Như cái máy làm theo người ra lệnh, tôi hăng hái tiên phong xốc nàng đang đứng ngay ở bên cạnh. Nàng là lớp trưởng xinh xắn, da trắng, ngực vun cao đầy, môi đỏ hồng, mi dày cong, mắt ướt. Nàng quàng tay ghì chặt vai tôi. Tôi cúi lom khom, chạy; ngực cọ sát ngực; mặt gần như như áp sát mặt.
Sau nữa là từng đứa trai mới lớn chạm tay vào da thịt con gái. Mùi dầu gội đầu Sunsilk, mùi lá cây ải mục, mùi khét hắc của ám khí tích trữ lâu cả vạn năm mùi con gái… Tất cả trộn lẫn, thăng hoa. Thằng nôn nao. Thằng rạo rực. Chẳng có thằng nào dửng dưng.
Như có liều thuốc thần diệu kỳ, chỉ đến nửa đường về nhà trọ, bọn con gái lớp tôi đã hết cười. Chúng nó im lặng, mắt nhắm nghiền bình yên như đang ngủ. Gương mặt đứa nào cũng thánh thiện, dịu hiền thật đáng yêu.
Chúng tôi có tình ý với nhau ngay trong đợt đi điền dã đó. Từng đôi, từng đôi ghép vào nhau; có thể là yêu nhau, có thể là tình thân. Buổi tối, từng cặp nháy nhau khỏi làng đi chơi từ lúc hoàng hôn vừa lụi. Đêm đêm, đom đóm bay xanh xao. Tiếng tắc kè kêu chẵn lẻ báo mưa nắng chỉ làm cho màn đêm huyền bí. Sáng sáng, thấy những gốc cây đầy lá bị bứt, xé. Những đám cỏ bị chà xát, dập nát. Những bụi rậm xào xạc rung như mùa lá rụng.
Nữ lớp trưởng hơn tôi hai tuổi. Chúng tôi hay ngồi với nhau dưới gốc cây lim trắng. Mơ màng, có lúc hai đứa nằm ngửa nhìn bầu trời qua kẽ lá. Chúng tôi nói về ngày mai. Ngày mai tôi sẽ học cao học, tôi sẽ làm tiến sĩ, tôi sẽ là giáo sư sử học, tôi sẽ đi đại học Paris 7 thỉnh giảng… Ngày mai, nàng sẽ làm ở một tổ chức văn hóa Liên Hiệp Quốc, nàng sẽ có nhiều tiền và nuôi tôi ăn học. Và chúng tôi ôm nhau. Dưới gốc cây lim già ấy, tôi có những xung động bão táp đầu đời của thằng con trai. Tôi chia tay thời con trai…
Tác giả: Sương Nguyệt Minh
Giọng đọc: Đang Cập Nhật
Giọng đọc: Đang Cập Nhật
Nguồn: Sưu Tầm
Bạn muốn gửi Bình luận