– Mưa là thế, đến một cách bất ngờ, xối ào ạt máu lửa, đi cũng vội vội vã vã như biểu trưng cho một thứ tình cảm trên đời: “Gặp được nhau là duyên, được sống bên nhau là duyên tụ, phải chia ly là duyên đã hết, mọi thứ trên đời chỉ là sự mượn tác nhân để chuyển nghiệp”.
Giá như ngày nào cũng là ngày mưa, để cho tâm trạng thêm đong đầy cảm xúc.
Ngày mưa là ngày của những cảm xúc chân thật ùa về.
Ngày mưa cũng là ngày chững lại của những nhịp sống xô bồ, hối hả.
Cơn mưa mang theo những nỗi nhớ da diết cùng những chuyện tình buồn man mác không tên. Thật ra không cứ là tình yêu, chỉ cần là hai chữ tình cảm thôi cũng rất dễ gửi buồn vào trong đó.
Ảnh mang tích chất minh họa – Quang.name.Vn
Mưa, mưa rả rích đêm ngày, mưa tối trời tối đất, mưa thối đất, thối cát, mưa tối tăm mặt mũi. Tiếng mưa rơi rào rào tạt qua những nhành cây, hắt qua ô cửa sổ. Chợt nhớ lại cái cảm giác ngồi trên bàn học, đằng sau những song sắt trong căn nhà lụp xụp bên cửa gỗ mục nát, gác bút lên trên vở, nhắm mắt lại, cảm nhận tiếng giọt nước tí tách bên hiên, rồi lại ào ào như thác xối vào bên trong rửa trôi những bụi bẩn lâu ngày bám trên bậu cửa. Cảm hứng lại đến, nhấc chiếc bút máy bơm mực tàu của những năm thập niên 90 đặt lên từng dòng kẻ mà văn cứ đi tuôn trào.
Mưa là thế, đến một cách bất ngờ, xối ào ạt máu lửa, đi cũng vội vội vã vã như biểu trưng cho một thứ tình cảm trên đời: “Gặp được nhau là duyên, được sống bên nhau là duyên tụ, phải chia ly là duyên đã hết, mọi thứ trên đời chỉ là sự mượn tác nhân để chuyển nghiệp”.
Chỉ có những cơn mưa mới có thể làm mờ đi những giọt nước mắt khi chia ly. Đắm mình dưới mưa, những giọt lệ quện cùng những giọt mưa, thật khó để ai đó biết rằng ta đang đau đớn nhưng không muốn ảnh hưởg đến mọi thứ xung quanh. Khóc dưới mưa quả là một sự che giấu lí tưởng.
Ảnh mang tích chất minh họa – Quang.name.Vn
Mưa chỉ có bấy nhiêu ngày thôi vậy, mưa chỉ có những ngày ngắn hạn, mưa đi để lại những tâm trạng buồn hiu hắt như những ngày đầu thơ ấu. Ngồi im lặng một góc nhớ lại những ngày còn bé trốn mẹ, mẹ đánh cửa trước, con luồn cửa sau đi cùng lũ bạn ra đường tắm mưa, đá bóng, vác chậu ra đua thuyền. Những tiếng cười sảng khoái ngây thờ dường như chỉ còn là môt dòng kỉ niệm chôn giấu nơi không gian sâu thẳm mà không thể lấy lại được, chỉ biết ngồi buồn nhớ lại mà cười nắc nẻ như một gã khờ.
Mưa là thế, mưa là buồn, là nhớ, là tâm trạng, là ưu tư, là âu sầu nhưng cũng rất lãng mạn. Điều quan trọng nhất với mưa là có thể biến một kẻ điên dại, ồn ào như những con ngựa hoang thành một kẻ đa sầu, trầm tĩnh và si tình.
Cám ơn mưa đã cho tôi một cảm nhận sâu sắc nhất về cuộc đời…
Bạn muốn gửi Bình luận