Home Truyện Đọc Có phải vì ta là những người cô đơn

Có phải vì ta là những người cô đơn

22
0

Quang.name.VN – Không có hạnh phúc nào không được xây nên từ nỗi đau, và chẳng có ai quý trọng hạnh phúc nếu không từng mang những vết sẹo bên mình. Cuộc đời bởi thế mà có đủ mùi vị ngọt, bùi, cay, đắng… giống như khi uống một tách cà phê, trải qua vị đắng ban đầu lại thấy ngọt nơi cuống họng. Chẳng ai trưởng thành mà không vấp ngã một đôi lần, chẳng ai buông bỏ mà không vài lần níu giữ. Vậy mà họ chưa từng níu giữ nhau…

♥ ♥ ♥ ♥ ♥

Mỗi người đều có những ưu và khuyết của riêng mình, đừng cố kiếm tìm một mảnh ghép hoàn hảo trong vô vàn mảnh ghép ngoài kia. Chúng ta cần học cách chấp nhận tất cả những hạnh phúc và cả những đớn đau của đối phương để thứ tha và thông cảm, Không có hạnh phúc nào không được xây nên từ nỗi đau, và chẳng có ai quý trọng hạnh phúc nếu không từng mang những vết sẹo bên mình. Cuộc đời bởi thế mà có đủ mùi vị ngọt, bùi, cay, đắng… giống như khi uống một tách cà phê, trải qua vị đắng ban đầu lại thấy ngọt nơi cuống họng. Chẳng ai trưởng thành mà không vấp ngã một đôi lần, chẳng ai buông bỏ mà không vài lần níu giữ. Vậy mà họ chưa từng níu giữ nhau…

Ảnh mang tích chất minh họa – Quang.name.Vn

Có những người ta cứ ngỡ chỉ là một khoảnh khắc, nhưng hóa ra đó là cả cuộc đời. Nhưng cũng có những người ta cứ ngỡ là cả cuộc đời vậy mà cuối cùng đó chỉ là khoảnh khắc…

Theo lẽ thường mà nói, sự nghiệp không tỉ lệ thuận với tình yêu. Những người ở đỉnh cao của sự nghiệp chưa chắc đã viên mãn trong đời sống gia đình và ngược lại. Bản thân cô cũng rơi vào cái trường hợp trớ trêu đó, tức là khi cô có trong tay sự nghiệp cũng là lúc cô từ giã mối tình suốt bốn năm thanh xuân của mình. Thật ra, tình cảm của họ là những vết nứt vỡ trượt dài từ trước đó, chỉ là một người quá cố chấp để từ bỏ thói quen, còn một người lại không muốn mình là người buông bỏ. Vậy nên họ cứ dùng dằng mãi suốt một thời gian dài khiến vết sẹo trong tim càng khắc sâu nhức nhối. Nhưng rốt cuộc, họ cũng chia tay, đó là một kết quả không thể khác giống như một con đường dài rồi cũng phải đến điểm dừng.

Tám tháng sau chia tay, đó là quãng thời gian chẳng gọi là quá dài nhưng cũng không thể bảo rằng ngắn. Quãng thời gian đó, cô bận rộn với công việc mới, cũng chẳng buồn để ý xem mình còn đau không, hay người cũ đã nằm ở chỗ nào trong kí ức rồi. Thì ra, có những thứ cứ ngỡ rằng sâu đậm, hóa ra lại phai nhạt rất nhanh. Bởi vốn dĩ, cuộc sống không phải chỉ có mỗi tình yêu. Cô quen rồi những buổi tối dạo phố một mình, cũng quen rồi cái guồng quay đều đặn của cuộc sống mưu sinh. Cô đã tự yêu thương bản thân mình thay cho những gì người ấy đã thờ ơ suốt những năm tháng cũ. Một ngày mùa hạ không hẹn trước, con bạn làm chung bất chợt nhắn tin: “Ê gái, tối rảnh không? cafe đi mày?”. Tất nhiên, chẳng có lí do gì để từ chối bởi hiện tại cô là người tự do, cô trả lời ngắn gọn: “OK” rồi đợi con bạn thông báo giờ cũng như địa điểm “hẹn hò” của hai đứa. Khác với những lần trước, nó qua tận nhà rước cô khiến cô không khỏi cảm thấy khả nghi:

– Này, tự dưng tử tế đột xuất vậy mày? Không định bán tao qua biên giới đấy chứ?

– Mày hâm à? Nay tao chở mày đi ngắm trai.

Cô cười lớn rồi bảo:

– Ok, ok đi, mà trai đẹp tao mới chịu nha.

Thế rồi cô và nó lại trở về quán quen thuộc của hai đứa, cô tròn mắt:

– Mày bảo đưa tao đi ngắm trai, rồi rốt cuộc mày lại dẫn tao vào cái xó này ấy à?

Nó không nói gì, chỉ cười một điệu cười rất gian. Cô bất chợt cảm thấy “long thể bất an” với con bạn tinh quái này. Chưa kịp định thần thì từ phía sau cô, một giọng nói vang lên:

– Chờ Vũ có lâu không?

– Không, cũng mới tới thôi.

Cô ngước mắt nhìn chàng trai đang từ từ ngồi xuống phía đối diện. Phải nói, từ ngày chia tay người cũ, cô khá thờ ơ với tụi con trai, cho nên cô chỉ liếc qua anh ta chừng 5 giây, cười và gật đầu một cái thế là xong màn chào hỏi. Thế nhưng con bạn cô thì đâu “hiền lành” thế, nó liến láu ngay:

– Giới thiệu với bạn Phương, đây là bạn Vũ bạn thân của tui. Còn giới thiệu với bạn Vũ đây là bạn Phương làm chung với tui.

Ảnh mang tích chất minh họa – Quang.name.Vn

À, và cô lại tiếp tục gật và cười thêm cái nữa, nhận ra mình như đang rơi vào hoàn cảnh xem mắt trớ trêu liền cảm thấy buồn cười. Xong đâu đấy, cô ngồi im, lơ đãng khuấy ly nước đã tan hết đá, đưa mắt nhìn dòng người qua lại.

– Phương có vẻ hiền nhỉ?

– Hả? – Cô quay lại khi nghe giọng anh ta. Chưa kịp phản ứng, con bạn đã tiếp lời:

– Nó mà hiền, haha, chẳng qua chưa dò trúng đài của nó.

Nghe thấy thế, cô chợt thấy mình cũng khá là khiếm nhã khi trưng ra bộ mặt khó gần đành nói vài câu cho có lệ. Anh ta cũng khá lịch sự, chắc vì nghĩ cô ngại nên không hỏi gì nhiều, thỉnh thoảng lại nhìn cô như thăm dò phản ứng, nhưng đến 80% thời gian buổi gặp cô đưa mắt nhìn ra đường để…ngắm gái. Tới giờ về, cô bảo con bạn:

– Về mày, không thôi tao ở ngoài đường giờ.

– Để anh chở Phương về, dù sao nhà anh cũng tiện đường.

Cô đưa mắt nhìn con bạn cầu cứu. Và vâng, nó vờ như không hiểu ý cô chỉ đợi có thế hí hửng đem cô giao luôn cho con người cô mới gặp chưa đầy hai tiếng. Cô thầm than trời trong bụng, nhưng vẫn ngoan ngoãn leo lên xe vì dù sao cô cũng không thể đi bộ về nhà giữa đêm hôm. Cô và anh ta nói nhiều hơn, anh ta cũng khá là vui tính, chỉ tiếc cô vẫn chưa muốn từ giã cuộc sống độc thân đang vô cùng bình yên ấy của mình nên không quá để tâm đến cuộc gặp ngày hôm đó. Thậm chí, tới khi về nhà, cô quên luôn tên của anh chàng ấy.

Hôm sau, rồi hôm sau nữa, tới khi con bạn hỏi “hôm đó sao?”, cô mới nhớ ra bữa đó người ta chở cô về tới nhà rồi mà hình như cô còn chưa cảm ơn một câu cho phải phép. Thấy cô thừ ra, nhỏ bạn búng tay cái tách:

– Ê, hồn về đi mày.

Cô cười:

– Bạn của mày tên gì ấy nhờ, tao quên mất rồi?

– Trời đất ơi! – Nó không tránh được bất lực trước sự thờ ơ của cô liền cảm thán- thật, tao chưa thấy ai như mày, bạn tao tên Vũ, Lê Duy Vũ, mày khắc vô não mày dùm tao cái.

– À ờ, haha, cho tao xin Facebook bạn ấy của mày đi, bữa chở tao về hình như tao chưa cảm ơn thì phải.

Thế rồi tối đó, một con nhỏ ngồi lóc cóc gõ lap, tìm facebook của một người con trai xa lạ chỉ để gửi một cái mess bày tỏ “lòng biết ơn” và “sự hối lỗi” khi chưa kịp cảm ơn người ta một tiếng cho tròn phép lịch sự. Cô không kết bạn, vì không biết người ta có muốn kết bạn với cô hay không. Ấy thế mà người ta kết bạn với cô thật. Đắn đo một lúc, cô nhấn vào nút accept, để rồi sau đó có một chàng trai và một cô gái hàng ngày tâm sự với nhau qua cái màn hình xanh nhạt những câu chuyện tủn mủn chẳng đầu chẳng cuối. Như một thói quen, tối nào họ cũng nói chuyện với nhau trước khi đi ngủ và đôi khi họ cũng tự hỏi chẳng hiểu chuyện ở đâu mà có nhiều để kể cho nhau như vậy. Thế nhưng, anh không phải kiểu người mà cô thích. Mọi người bảo anh đẹp trai, cô chỉ thấy thích anh ở cái điệu cười nhìn có vẻ ngốc nghếch. Anh có những quan điểm sống rất trái ngược với cô, thậm chí, cách nhìn nhận một vấn đề của anh cũng khác cô. Đôi khi cô tự hỏi, tại sao cô lại nói chuyện với anh lâu đến thế trong khi anh ta chẳng có điểm gì giống với mẫu người mà cô thích cả. Nhưng rồi cô nhận ra, anh có những áp lực vô hình đè nặng, áp lực đến từ chính sự đòi hỏi quá cao ở bản thân của anh, áp lực từ phía những người không hiểu anh và anh thì không đủ tin tưởng họ để chia sẻ với họ những tâm tư trong lòng. Ở một góc độ nào đó, cô thấy anh cô độc… như cô ngày ấy. Để rồi, cô muốn giúp anh bước ra khỏi cái thế giới u ám đó, chỉ là dường như cô không đủ sức để kéo một người chẳng đủ tin tưởng nơi cô…

Ảnh mang tích chất minh họa – Quang.name.Vn

– Đi hóng gió với anh không?

– Giờ này ấy à?

– Đi hay không đi nói một lời, đang buồn mới rủ em.

– Dạ, vậy thì đi.

Cô với anh luôn có những cuộc hẹn kiểu như thế, nhưng cô không thể gọi tên mối quan hệ giữa họ là gì. Bạn bè ư? Họ chia sẻ với nhau nhiều hơn một chữ “bạn” bình thường. Người yêu ư? Tình cảm của họ dường như không đủ để gọi nhau bằng hai từ đó. Cô chỉ có thể gọi tên mối quan hệ của họ là một mối quan hệ lưng chừng. Mà vì lưng chừng nên mệt mỏi, mà bởi vì mệt mỏi nên mới chông chênh. Cô lại không thích cái gì quá chông chênh. Bên anh, cô vui vẻ nhưng không cảm thấy an toàn, cô thoải mái nhưng không cảm thấy an yên. Cô cảm giác anh không hiểu cô và cô cũng chưa đủ hiểu một người che giấu quá kĩ cảm xúc của mình. Có những người ta cứ ngỡ chỉ là một khoảnh khắc, nhưng hóa ra đó là cả cuộc đời. Nhưng cũng có những người ta cứ ngỡ là cả cuộc đời vậy mà cuối cùng đó chỉ là khoảnh khắc. Cô và anh có lẽ chỉ là khoảnh khắc của một buổi tối mùa hè tháng sáu bất chợt hai người cô độc gặp được nhau.

– Anh không phải là kiểu người em thích, mà dù em có thích anh em cũng sẽ không quen người như anh.

– Ừ, anh cũng sẽ chẳng quen người như em.

Khi chúng ta không còn tìm thấy được sự đồng điệu thì bỗng dưng chúng ta trở nên tàn nhẫn. Cô và anh và sự mập mờ khiến cả hai trở nên tàn nhẫn với nhau từ lúc nào không rõ. Họ thôi lắng nghe, thôi chia sẻ, thôi nhìn thấy điểm tốt của nhau. Tự dưng họ cảm thấy ngột ngạt, cảm thấy chẳng muốn nhìn thấy đối phương nữa. Có bao giờ bạn cảm thấy như vậy chưa? Đôi lúc thương đến thắt lòng, cái cảm giác đó chân thật tới nỗi bạn cứ ngỡ mình đã gặp được đúng người rồi. Thế nhưng đến một lúc lại cảm thấy chán ghét tới nỗi muốn buông xuôi vì chẳng hiểu rõ bản thân mình muốn gì, chẳng hiểu nổi người kia nghĩ gì. Chúng ta vẫn mãi là những đứa trẻ, sợ đau, sợ tổn thương và sợ kết thúc nên chẳng bao giờ dám bắt đầu. Những mối quan hệ không thể gọi tên thường khiến người ta day dứt, hay chỉ cô day dứt còn người ta đã quên cô tự lúc nào?

– Từ giờ có lẽ mình đừng nên nói chuyện nhiều nữa.

Và…thế là xa. Từ bỏ một thói quen thật sự rất khó khăn nhưng không phải là không thể. Huống hồ, cô đã quá quen với cuộc sống một mình. Nhưng đôi khi bất chợt cô tự hỏi, có bao giờ người đó thật lòng chia sẻ với cô chưa, đã bao giờ thật sự thử đặt lòng tin vào cô chưa? Những câu hỏi đó cứ quanh quẩn trong đầu khiến thỉnh thoảng cô lại bần thần nghĩ ngợi đến những chuyện đã qua. Dẫu sao, mỗi người đến với ta trong đời đều là một mảnh ghép tạo nên bức tranh muôn hình muôn vẻ. Những mảnh ghép đó dù đẹp xấu thế nào ta cũng chẳng thể vứt đi vì chẳng bức tranh nào hoàn thành nếu thiếu đi một mảnh ghép. Mỗi người gặp nhau là do “duyên”, nhưng giữ được cái duyên ấy không còn tùy thuộc vào cách mà chúng ta níu giữ sợi dây định mệnh của đời mình. Ngày hôm nay, cô tự hỏi người đó giờ có hạnh phúc không, hay vẫn tự nhốt mình trong những suy nghĩ có phần bi quan về cuộc sống. Nhưng dù như thế nào cô cũng chẳng thể ở bên mãi một người chưa từng thật sự tin cô.

Mỗi người đều có những ưu và khuyết của riêng mình, đừng cố kiếm tìm một mảnh ghép hoàn hảo trong vô vàn mảnh ghép ngoài kia. Chúng ta cần học cách chấp nhận tất cả những hạnh phúc và cả những đớn đau của đối phương để thứ tha và thông cảm. Không có hạnh phúc nào không được xây nên từ nỗi đau, và chẳng có ai quý trọng hạnh phúc nếu không từng mang những vết sẹo bên mình. Cuộc đời bởi thế mà có đủ mùi vị ngọt, bùi, cay, đắng… giống như khi uống một tách cà phê, trải qua vị đắng ban đầu lại thấy ngọt nơi cuống họng. Chẳng ai trưởng thành mà không vấp ngã một đôi lần, chẳng ai buông bỏ mà không vài lần níu giữ. Vậy mà họ chưa từng níu giữ nhau…

Hôm nay… lại là một đêm hè tháng sáu…

Thu Gọn Nội Dung

Tác giả: Phương Duyên
Nguồn: blogviet.com.vn

Bạn muốn gửi Bình luận

Loading Facebook Comments ...

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here