Quang.name.VN – Trong cái lều bạt, thằng nhóc gào lên. Rồi những tiếng cười rủng riểng. Cả mấy thể loại cười chen chúc nhau trong cái khoảnh đất quây chín mét vuông.
Thể loại béo ngậy: “Đằng nào mà chẳng vậy. Cái thằng chiều nay nó cứ lảng vảng mãi. Thằng Tùng tốn công ra rả tới mười lăm phút, cái thằng chiều nay mới chịu móc túi ném tiền vào”.
Thể loại tóc tém ré lên: “Nó ném cả bọc tiền để trong cái ví cộm vào cho mình. Còn hơn để móc túi mất. Em nhìn thấy một con nom xinh ra phết cứ sấn cạnh nó. Tí nữa mất toi cái ví. May mà nó ném vào hộp tiền nhà mình”.
Giọng đàn ông xương xẩu: “Gọi bọn tốt đen về đây cho tao”.
Giọng béo ngậy: “Để làm gì?”.
Tóc tém phụ họa: “Chúng nó ra mấy cái nhà nghỉ rồi. Cứ để cho chúng nó đi giải khuây. Động tí gọi”.
Đàn ông xương xẩu: “Mẹ chúng mày. Cả chiều nay chúng mày không thấy chúng nó vô tích sự à? Cho ăn lương chỉ để làm mỗi cái việc cò mồi. Thằng Lam “ăn rau má” suýt nữa để lộ. Trúng ba trăm sáu mươi ngàn xong thì rút mẹ nó đi, lại còn muốn đứng lại xem đám móc túi. Con móc túi nhìn thằng Lam như muốn ăn tươi nuốt sống. Con này tao biết nó từ đợt lên Lạng. Nó mà hỏng việc, nó dám sổ toẹt mấy cái chiêu của cánh mình. Rồi là mệt với lũ đượi ấy”.
“Thì nó cũng đã ăn không ăn hỏng được gì cái ví” – giọng tóc tém – “Nhưng đứa nào ngu thì phải dội nước lã vào cho máu nó đông lại, cho đỡ ngu đi”.
“Ngày mai cắt cơm”.
“Đúng, ngày mai cắt cơm”.
“Cắt cơm…”.
Tiếng “cắt cơm” sôi lên như mỡ trong chảo gang trên cái bếp rực lửa. ………………..
Võ Thị Xuân Hà
Bạn muốn gửi Bình luận