
Bạn thân mến, cuộc sống mỗi lúc lại tất bật và vội vã hơn, và không ít lần, vì bận rộn, vì mệt mỏi, và áp lực cuộc sống, ta bỏ quên những điều đáng quý, từ chối những quan tâm, để rồi đánh mất những người ta yêu thương lúc nào chẳng biết. Ngày hôm nay, mời bạn hãy dành chút thời gian để lắng nghe bài viết “Vì quá bận mà anh quên mất em rồi” được gửi đến từ tác giả Lam Nguyen
♥ ♥ ♥ ♥ ♥
Anh bận với công việc của anh, bận làm tất cả mọi thứ để chứng minh rằng anh đang cố làm cho cuộc sống của em và anh sau này sẽ tốt hơn. Thế bây giờ thì sao hả anh? Cuộc sống của chúng ta bây giờ có đang thật sự tốt không anh khi mà em lúc nào cũng phải chờ đợi anh. Vậy em nằm ở vị trí nào trong trái tim anh và em ở vị trí nào trong quỹ thời gian bận rộn của anh?
Lúc chưa yêu nhau, những tưởng độc thân hay không có người thương chính là cảm giác cô đơn nhất. Nhưng hóa ra không phải, có người yêu đôi khi còn cô đơn hơn bội phần! Đó là cái cảm giác tưởng chừng như đang có mà lại như không có, tưởng chừng như hiểu mà lại chẳng thể hiểu… Là cái cảm giác mà em cứ phải kìm nén những buồn đau và một mình chịu đựng, là cái cảm giác chán nản khi anh hờ hững với em, là cái cảm giác mệt mỏi chẳng biết là nên nắm nữa hay buông…
Dường như anh chẳng biết em muốn gì bởi vì anh chưa bao giờ hỏi em, chưa một lần nào cả. Dù rằng mọi thứ vẫn chỉ là suy nghĩ…Với em thì lại khác, vì chúng mình mới chỉ có một chữ tình thôi, nên không phải điều gì em cũng nói với anh… bởi vì em sợ. Em sợ anh không vui, sợ rằng anh đã quá mệt mỏi với cuộc sống, với công việc, với đủ thứ bộn bề. Em sợ anh sẽ vì phải đối mặt với áp lực.

Anh biết không, có mấy ai sầu muộn mà tự dốc hết lòng mình đâu. Cuộc đời cứ như vậy mà trôi đi, ngày này sang tháng nọ… cho dù là buồn vui thế nào em vẫn cứ phải gồng mình lên mà sống, chỉ vì em muốn những lúc đời mình khó nhọc nhiều như thế, cũng vẫn có được một người hiểu mình và sẻ chia mọi thứ. Em chọn việc lắng nghe những lời sẻ chia từ người mà em thương nhất, thay vì than trách với anh rằng cuộc đời này quá tất bật và em thì mệt mỏi rồi. Và cũng vì vậy mà… anh đành quên cả việc em thực sự muốn gì!
Ta vẫn yêu…nhưng hình như thật sự
…những hờn ghen làm ta bỗng chán chường
Những bộn bề như choán hết yêu thương
Mình vẫn yêu… nhưng hình như không phải…
Nhưng bây giờ sao mà em cảm thấy,
…lời yêu kia chỉ như thói quen thường
Anh chẳng còn như xưa nữa, người thương!
Anh bận lắm!
Em biết rồi… Bận lắm!
Anh bận đến mức quên cả em, bận quá nên chẳng thể yêu em thêm chút nào.
Anh bận với công việc của anh, bận làm tất cả mọi thứ để chứng minh rằng anh đang cố làm cho cuộc sống của em và anh sau này sẽ tốt hơn. Thế bây giờ thì sao hả anh? Cuộc sống của chúng ta bây giờ có đang thật sự tốt không anh khi mà em lúc nào cũng phải chờ đợi anh. Vậy em nằm ở vị trí nào trong trái tim anh và em ở vị trí nào trong quỹ thời gian bận rộn của anh?
Rốt cuộc thì đi đến tận đoạn đường này, em vẫn thường thản thốt và không hiểu rằng… “Chúng ta là gì trong trái tim nhau?”
Chúng ta là gì? Bạn hữu hay người yêu?
Là say nắng thoáng qua hay là suốt kiếp?
Là bền vững hay gặp nhau vài dịp?
Cho nhau vui hay chỉ để tổn thương?
Chúng ta là gì? Trách nhiệm hay vấn vương?
Là cái chi, là do ta lựa chọn
Sẽ chẳng sao nếu khi chưa quá muộn
Ta là gì chỉ ta biết được thôi.
Có lẽ… anh quá bận rồi nên chẳng còn chỗ để yêu em đúng không?
Xin lỗi anh, em thay lòng rồi!
Xin lỗi anh, em chẳng thể chờ được nữa!
Giọng đọc: Đang Cập Nhật
Bạn muốn gửi Bình luận