Quang.name.Vn – Minh đi ra và thấy dưới bóng cây, những chùm hoa bàng vuông đang nở rộ, buông những chùm nhị dài trắng muốt xuống mái tóc dài mượt của một cô gái, tay cô cầm cây đàn vĩ cầm trắng đang chơi bản “ Canon in D” mà cậu đã từng nghe từ 10 năm trước. Nghe tiếng bước chân, cô gái hạ cây đàn xuống, quay lại, mỉm cười.
Sáng nay, lớp của Minh đón một người bạn mới: Thủy – một cô bạn hiền lành, khép kín và có vẻ nhút nhát. Sau màn chào hỏi không một chút ấn tượng, cô chủ nhiệm xếp Thủy ngồi cùng Minh. Cô cũng không cố gắng gây cho Minh ấn tượng gì sâu sắc ngoài việc ít nói, học tập không có gì nổi bật. Nhưng đối với một cậu con trai như Minh, việc con gái hay con trai ngồi cạnh thì cũng như nhau cả. Sau buổi học, cả lớp ra về vui vẻ nhưng Thủy dường như tách mình ra khỏi thế giới ấy, lặng lẽ đi về một mình.
♥ ♥ ♥ ♥ ♥
Link dự phòng:
Sau những buổi tối học tập với bài tập toán, lý thuyết các môn, Minh lại ra ban công đứng vừa thư giãn vừa suy ngẫm. Hương ngọc lan tỏa khắp không gian, khiến cho bầu trời đêm càng thêm huyền ảo. Bỗng từ đâu, tiếng vĩ cầm vọng tới khiến cậu không khỏi tò mò. Minh nhìn xung quanh nhưng không thấy ai. “ Chắc có nhà nào mở radio thôi mà”. Cậu nghĩ thầm vậy và đi vào nhà.
Sớm hôm sau, Minh đến lớp và nhớ ra là mình chưa làm bài tập ở nhà. Đến chỗ ngồi của mình, Minh nhìn thấy Thủy đang ngồi viết bài. Chữ của cô thật đẹp, mềm mại mà chân phương y như tính cách của cô. Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống và hỏi: “Thủy làm bài về nhà chưa? Cậu có thể cho tớ mượn được không?”. Thủy quay sang, mỉm cười và đưa cho cậu quyển vở bài tập của cô. Cậu càng ngạc nhiên khi thấy được cách trình bày bài, ghi chép của Thủy thật lạ: cô ghi rất ít, những phần trọng tâm cô ghi bút đỏ, chữ viết cẩn thận, rõ ràng. Cậu nhìn sang vở mình và có chút xấu hổ về bản thân. Trước đây, bố mẹ cũng đã nhắc cậu về việc viết chữ, nhưng cậu bướng bỉnh không nghe. Bây giờ, quyển vở nhỏ ấy khiến cậu phải suy nghĩ…

Tối đó, giải quyết xong cả đống bài tập thầy cho, cậu lại ra ban công. Bầu trời ban đêm thật đẹp. Những vì sao nhỏ lấp lánh như tô điểm cho chiếc váy dạ hội một vẻ đẹp huyền bí. Và lúc đó, cậu lại nghe thấy tiếng vĩ cầm vọng tới, vui tươi hơn nhưng không kém phần mê ly. Cậu tự nhủ: “Hẳn người chơi đàn phải có tâm hồn nhạy cảm lắm thì mới làm bản nhạc đó mới toát lên vẻ đẹp tiềm ẩn của nó”. Quay sang, cậu nhìn thấy bên nhà hàng xóm chưa tắt điện, có bóng của một cô gái nhỏ đứng bên cửa sổ, tay cầm cây vĩ kéo lên những nốt nhạc rung động lòng người. Cậu chưa kịp định hình xem cô gái đó là ai thì có tiếng mẹ gọi cậu đi ngủ. Cậu đi vào nhưng trong đầu vẫn nghĩ về tiếng vĩ cầm du dương cùng cô gái nhỏ ấy.
Và cứ như vậy, hằng đêm, sau khi học bài xong, cậu lại ra ban công như một thói quen, như để chờ tiếng đàn vĩ cầm cùng cô gái nhỏ bí ẩn. Nhưng một đêm, trời đổ mưa rào, Minh đành ngồi trong phòng nhìn ra bên ngoài. Tiếng đàn vẫn vang lên tha thiết, dịu dàng dù tiếng mưa đã át cả mọi âm thanh bên ngoài….
(…)
Giọng đọc: Đang Cập Nhật
Nguồn:NhacVietPlus
Bạn muốn gửi Bình luận