
Chiếc máy koler đã quá tuổi khọt khẹt khịt ra từng ngụm khói đưa chiếc ghe xuôi về miệt thứ. Dòng kinh hiền hòa băng mình chia cánh rừng làm hai nửa. Hai bên bờ kinh, bần ổi tỏa tán lá xanh rì lô nhô ra mặt sông.
♥ ♥ ♥ ♥ ♥
Mùa bần ổi chín muồi, thơm lựng, ong mật từng bầy kéo nhau bay về chọn nơi nghỉ cánh. Giữa rừng, ai đó đốt củi ung than nực nồng mùi gỗ mặn tỏa khói bay lên trời. Ráng chiều lơ lửng. Sương ôm thằng cu ngồi trước mũi ghe, đăm đăm nhìn từng vạt lam chiều rớt trên mặt sông, lòng ngẩn ngơ buồn.
Sương định bụng về quê chuyến này, vợ chồng Sương sẽ trụ lại mảnh đất quê hương, sẽ không để đất phải bơ vơ những tháng ngày hả cổ đòi một giọt phù sa hiếm hoi trôi vào lòng đất mẹ. Tam ngồi sau ghe bẻ lái.

Sương đưa tay vuốt lại mớ tóc rối bay ngang trán, nói vọng:
– Chuyến này mình ở lại luôn, không đi đâu nữa!
– Mình liệu sao thì tui ưng vậy.
Lòng Tam vời vợi những nỗi niềm. Ngày trước, Tam nghĩ về những chuyến đi, về một miền “đất hứa” mà Tam chưa một lần mường tượng đến trong đoạn đầu cuộc đời. Tam chắc mẩm ở một vùng đất xa xôi nào đó, Tam sẽ chăm chỉ làm lụng, vợ Tam lo chuyện lặt vặt trong nhà…
(…)
Giọng đọc: Đang Cập Nhật
Nguồn:VOH
Bạn muốn gửi Bình luận