Quang.name.VN – Có nhiều lúc em tự hỏi có phải tại em đã không mạnh mẽ níu giữ anh hay là do anh không đủ tự tin mà ở lại? Là em nợ anh hay anh nợ em cả một ân tình? Không! Chúng ta chẳng ai nợ ai cả có chi cũng chỉ là nợ thanh xuân một lời xin lỗi…
♥ ♥ ♥ ♥ ♥
Gió mùa về rồi anh ạ!
Đông của anh thế nào? Còn đông nơi em buồn lắm! Chẳng biết cái rét lạnh đến tái tê hay tại nỗi cô đơn cứ từng cơn gặm nhấm mà khiến nỗi buồn cứ chất chồng dày thêm anh ạ!
Đông này em chẳng có anh bên cạnh xoa dịu cho em những vết thương đã hằn lên cũ kĩ. Em nhớ anh…nhớ những mùa đông năm trước chúng ta luôn kề vai sát cánh, có anh mà cái lạnh đối với em cũng hóa dịu dàng. Nhớ những buổi chiều mưa đổ, anh chở em ngồi phía sau, gió, mưa táp vào mặt, vào người lạnh run cầm cập vậy mà em vẫn cười xòa thích thú. Em thích vòng tay ôm sau lưng anh, áp mặt và cảm nhận hơi ấm từ anh và khi đó cả thế giới bỗng nhiên hiền hòa, ấm áp. Hạnh phúc chỉ giản đơn như vậy nhưng khiến em yêu anh biết nhường nào!
Ảnh mang tích chất minh họa – Quang.name.Vn
Rồi mọi thứ như sụp đổ khi anh và em phải xa cách. Ông trời thật khéo sắp đặt để em gặp được anh, yêu anh rồi lại đẩy anh ra xa em. Đó là khoảng thời gian vô cùng tồi tệ đối với cả hai chúng ta. Lần đầu tiên em thấy anh khóc, nhìn anh gạt nước mắt mà em thương anh vô cùng. Anh ôm em vào lòng rồi cả hai nhòa lệ…Còn gì đau đớn hơn, còn gì nghiệt ngã hơn khi yêu nhau mà chẳng thể đến được với nhau. Em yêu anh, yêu anh rất nhiều nhưng em không thể ích kỷ mà giữ anh bên mình được, anh còn sự nghiệp, còn tương lai và nếu đó là một tương lai tốt, rộng mở đối với anh thì hà cớ gì mà em giữ khư khư anh được.
Em đã cố kìm nén cảm xúc để nước mắt không trào ra, cố gắng mạnh mẽ nhất có thể để động viên anh lựa chọn con đường của mình. Ngày em tiễn anh lên xe, em đã tự nhủ lòng mình là không được khóc, em chẳng giám nhìn anh, có lẽ anh biết điều đó nên cứ bắt em về. Em đã chẳng đủ mạnh mẽ để nhìn xe chạy, vội chào anh rồi phóng xe từ biệt. Em chạy xe qua rất nhiều con phố, vừa chạy xe vừa nức nở khóc, gió táp vào mặt, mắt em nhòa đi còn lòng em thì đau thắt.
Những ngày qua nỗi nhớ về anh chẳng lúc nào nguôi ngoai cả! Nhưng có một điều em biết rằng thanh xuân chẳng thể trở lại để ta có thể yêu nhau thêm lần nữa…
Đông lại về rồi! Chúng ta hãy khép lại những câu chuyện buồn để sống tốt hơn anh nhé! Hãy nhớ về nhau bằng những kỷ niệm đẹp nhất được không anh?
Anh đừng tự dằn vặt mình nữa nhé! Em cũng cố gắng không buồn đau vì cuộc tình này chẳng ai sai cả! Có nhiều lúc em tự hỏi có phải tại em đã không mạnh mẽ níu giữ anh hay là do anh không đủ tự tin mà ở lại? Là em nợ anh hay anh nợ em cả một ân tình? Không! Chúng ta chẳng ai nợ ai cả có chi cũng chỉ là nợ thanh xuân một lời xin lỗi…
Bạn muốn gửi Bình luận