
Nó bước xuống cuối lớp, bàn gần cuối là nơi trú ngụ quen thuộc mấy năm cấp 3 và chỉ vài tháng nữa thôi, nó phải chuyển đi rồi. Hè về, nó cũng cảm nhận được phần nào của sự chia ly. Còn lũ bạn thân của nó nữa chứ, nó sẽ chán vì không được gặp mấy con nhóc ấy lắm.
♥ ♥ ♥ ♥ ♥
Nó không mộng mơ hay lãng mạn, ít nhất là bây giờ, khi mà nó đang ở cuối năm lớp 12 và quan trọng hơn hết là nó thi khối A, những môn mà chỉ cần đầu óc lơ đãng một chút là ngay lập tức 1 + 1 có thể bằng 3 hoặc 1 câu trắc nghiệm lại khoanh 2 đáp án. Nó chẳng suy nghĩ nhiều về điều đó bởi quyết định là ở nó, nó hài lòng với điều mình chọn. Tuy nhiên, cũng không thể phủ nhận rằng thỉnh thoảng sau khi đã giải quyết xong đống đề cao ngất nó lại thả hồn ra cửa sổ. 5′, 10′ hoặc 15′, nó coi đó là thời gian thư giãn, là giây phút riêng tư của đứa con gái đang lớn. Bao nhiêu suy nghĩ, thay đổi khiến nó nhiều lúc giật mình vì mình không là mình nữa, nhiều thứ chẳng thể mang logic để giải thích được, sao có thể sòng phẳng đúng sai như Lý với Hoá được. Thật là đau đầu! (…)

(…) – Trước tiên ,chúng ta cần phải hiểu thế nào là đoàn kết. Đoàn kết, tức là gắn bó, kết thành một khối thống nhất, cùng hoạt động vì một mục đích chung. Vậy tại sao phải đoàn kết? Nói ở tầm cỡ quốc gia, đoàn kết dân tộc có thể giúp đất nước chống được những âm mưu phá hoại của những thế lực thù địch, có thể giúp đất nước phát triển về mọi mặt như kinh tế, văn hoá, xã hội…Nói ở phạm vi nhỏ hơn, như trong một lớp học chẳng hạn, đoàn kết tức là giúp đỡ nhau, trong cả lĩnh vực học tập cũng như đời sống. Thấy bạn sai phải bảo, thấy bạn đúng phải học. Tuyệt đối không nên chia bè kết phái, không nên sống riêng lẻ một mình. Một lớp học đoàn kết sẽ là một lớp học vui vẻ, là một tập thể vững mạnh, và chắc chắn sẽ đạt được những thành công to lớn về mọi mặt. Lớp chúng ta đã là một lớp đoàn kết chưa? Xin thưa chắc chắn là chưa. Điển hình nhất là chuyện viết lưu bút, nếu như A2 họ viết lưu bút rất nhiệt tình thì lớp mình cứ nhìn thấy là chạy toán loạn, không ai muốn viết cả. Đến để lại vài dòng cho nhau mà cũng khó khăn vậy thì còn đoàn kết cái nỗi gì. Còn nội bộ lớp, ai cũng biết là có một khoảng cách nhất định giữa các nhóm chơi trong lớp, mọi người dường như chỉ chơi với nhóm mình và thậm chí còn có mâu thuẫn với các nhóm khác, như vậy có tốt không? Tớ nghĩ ai cũng biết là không. Cuối năm rồi, chỉ thi xong tốt nghiệp là chúng ta sẽ chia tay, hi vọng mọi người hoá giải được mọi hiểu lầm, yêu thương nhau và trân trọng những giờ phút cuối cùng của năm lớp 12 này. Bài hùng biện của tớ đến đây là kết thúc do văn tớ hết hạn sử dụng, cảm ơn mọi người đã lắng nghe!
.jpg)
Kết thúc, không ai nói gì, nó cũng không biết có ai hiểu được những điều nó muốn nói không, nó chỉ cúi gằm mặt bước về chỗ. Rồi nó nghe giọng Hạnh chuối: “Khá phết đấy Ánh à! Ngày mai cố gắng phát huy nhá!”. Tên hâm lại đưa kẹo mút cho nó, mỉm cười. Trong lớp bắt đầu có tiếng xì xào. Khá nhiều đứa hướng về phía nó cười ủng hộ. Có lẽ, hoặc nó mong rằng, những ngày tháng tiếp theo ở lớp 12A1 này sẽ có một sự đổi khác.
Giọng đọc: Đang Cập Nhật
Nguồn: Blogviet.com.Vn
Bạn muốn gửi Bình luận