
Đi đâu rồi cũng muốn về. Vì quê hương là nhà, nhà là quê hương. Những ai có đi xa lập nghiệp mới thấy thương những cơn gió ở làng quê, mới cảm được cái nắng hanh hao những ngày mùa, thấy nhớ dòng chảy êm đềm phù sa của dòng quê ngày ấy. Và chị cũng vậy.
Thấp thoáng phía xa dòng sông Hồng hiện ra trước mắt. Chị nói khi nào đến cầu thì dừng lại. Chị muốn đứng trên cầu ngắm dòng phù sa êm đềm chảy.
♥ ♥ ♥ ♥ ♥

Ngày nhỏ, chị hay theo ông ra sông câu cá. Mùa nước cạn thì theo mẹ ra bãi sông trồng ngô, trồng lạc. Sông gắn liền với đời sống những người dân quê chị. Trong bữa cơm có bát tép sông kho, trong giấc ngủ có gió sông thổi mát.
Đất nhà chị ở ngày xưa là đất phù sa bồi đắp. Trồng cây gì cũng tốt tươi trĩu quả. Ấy vậy mà phải từ bỏ để theo gia đình bên nội đi lập nghiệp nơi xa. Giờ trở lại, những người già chắc không còn sống. Bạn bè thuở ấu thơ không biết có còn bám trụ quê hương hay cũng sống tha phương.
Tác giả: Vũ Thị Huyền Trang
Giọng đọc: Đang Cập Nhật
Nguồn:Sưu tầm từ Enternet
Giọng đọc: Đang Cập Nhật
Nguồn:Sưu tầm từ Enternet
Bạn muốn gửi Bình luận