Home Truyện ngắn audio Tất cả đã không kịp nữa

Tất cả đã không kịp nữa

21
0

Quang.name.Vn – Những ngày tháng oanh liệt nay còn đâu, tiếc, tiếc quá! Tiếc nửa con cá quá! Cậu chủ ngắm nghía chán chê, hết đi ra lại đi vào, cuối cùng tôi cũng thấy cậu ta nhấc cái hộp chứa tôi lên, cái hộp lắc lư chao đảo khiến tôi cũng thấy rợn hết cả lông, tôi gào một tiếng, may mà cậu ta biết ý nên không lắc lư cái hộp nữa. Chắc cậu ta đặt tôi lên xe máy thì phải, tôi nghe thấy tiếng máy nổ, cậu phóng ù đi đâu đó. Ôi, căn nhà thân yêu, mãi mãi tôi phải xa nơi đây thật rồi! Lẽ ra tôi phải đi từ hai tháng trước như anh chị của tôi ấy. Cũng phải, đây là lúc tôi phải đi. Tạm biệt, tạm biệt ngôi nhà có cậu chủ nghịch ngợm và bà chủ hiền lành. Tạm biệt mẹ yêu quí! Tạm biệt em mèo mướp của anh! Tạm biệt bác chó già thỉnh thoảng vẫn gầm gừ dọa tôi! Tạm biệt tất cả!

♥ ♥ ♥ ♥ ♥

1. Sinh ra, tôi là một con mèo trắng. Vì là út ít trong số ba anh chị em nên mẹ chiều tôi lắm, bao giờ mẹ cũng dành cho tôi núm vú có nhiều sữa nhất, luôn bênh vực tôi mỗi khi tôi bị anh trai hay chị gái bắt nạt. Anh hai tôi có một trò chơi rất hiểm, anh hay lợi dụng cơ hội để ngoạm hàm răng mới nhú của mình vào cái cổ non nớt của tôi, khi thấy tôi bắt đầu kêu lên một tiếng “meo, meo” đầy đau đớn và mẹ tôi chạy tới thì anh ấy bắt đầu lỉnh đi chỗ khác, trốn ánh mắt trách móc của mẹ tôi, và nhìn tôi với một ánh mắt tinh nghịch như thách thức tôi “Đồ hèn nhát”. Cũng vì cái chiến tích ấy mà mãi đến sau này trên gáy tôi vẫn còn một dấu vết nhỏ khiến thỉnh thoảng tôi lại nhớ về những ngày ấu thơ.

Ảnh mang tích chất minh họa – Quang.name.Vn

Khi chúng tôi tròn một tháng tuổi, bà chủ tôi mang anh hai và chị cả đi mất, thế là gia đình của chúng tôi từ nay mãi chia xa. Chắc bà thương thể trạng non nớt của tôi nên không nỡ mang tôi đi cùng, vì vậy, tôi được ở với mẹ lâu nhất. Ba anh chị em giờ chỉ còn lại mình tôi, đôi lúc tôi thấy đôi mắt mẹ nhìn xa xăm về đâu đó, nhưng loài mèo vốn vậy, ít khi những thế hệ nối tiếp nhau được ở chung dưới một mái nhà, tôi cũng hiểu, sớm muộn gì tôi cũng phải tách mẹ, và đến ở cùng một cô chủ nào đó và mẹ tôi, sau một thời gian dài, lại tiếp tục mang thai và sinh ra những chú mèo khác. Cuộc sống loài mèo là vậy đấy.
Khi bốn chiếc chân của tôi bắt đầu có thể nâng đỡ cả thân thể gầy còm ốm nhách và đi lại một cách vụng về thì cũng là lúc bộ lông của tôi bắt đầu mọc dài ra, che đi những mảng da đỏ hỏn, xấu xí. Bây giờ tôi không còn bú mẹ nữa, mỗi bữa tôi cũng ăn được hai miếng cơm mềm của bà chủ. Bà chủ yêu quí mẹ tôi lắm, suốt ngày bà bế mẹ vào lòng, tôi không biết mẹ có thích điều này hay không nhưng thỉnh thoảng, khi liếc trộm, tôi nhìn thấy mẹ lim dim vẻ mãn nguyện hài lòng, bà đặt cho mẹ tôi cái biệt danh “Công chúa”, vậy là tôi đã biết mẹ tôi được sủng ái ra sao. Cũng đôi lúc bà ban cho tôi cái đặc ân ấy, đó là bế tôi lên mà vuốt ve. Phải công nhận là khi được loài người vuốt ve, họ mèo chúng tôi thật hạnh phúc.
(…)

Tác giả: Đang cập nhật
Giọng đọc: Đang Cập Nhật
Nguồn:Sưu tầm từ Enternet

Thu Gọn Nội Dung

Bạn muốn gửi Bình luận

Loading Facebook Comments ...

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here