Home Blog radio Blog Radio 205: Mây xám

Blog Radio 205: Mây xám

25
0

Quang.name.Vn – 1. “Cho em một ngày, một ngày thôi. Một ngày không khắc khoải chờ đợi, một ngày đôi chân, đôi chân không mệt mỏi, một ngày không có lá thu rơi”. Tôi vào Đinh lúc trời vừa xâm xẩm rắc những hạt mưa đầu tiên, báo hiệu một chuỗi những thất thường của Sài Gòn mùa lạnh. Nước thấm qua mái tóc, chảy thành từng giọt dài kì quặc trên chiếc áo chemise trắng. Một ngày lạnh buốt và ẩm ướt. Quán đông hơn bình thường, những con người ngồi lặng lẽ hơn, tiếng guitar mộc của cô gái có đôi mắt xám chứa những nỗi buồn không giấu giếm. Vẫn là Đinh của riêng tôi trong những ám ảnh xa vời về em, về ngày xưa, về những nỗi nhớ không tên và có tên.

♥ ♥ ♥ ♥ ♥

2. Tôi đã thôi buồn, điều đó không phải là tôi đã quên một người, chỉ đơn giản là người ta không thể ở nguyên một chỗ quá lâu. Nghiệm ra điều này cũng mất khá nhiều thời gian, có một giai đoạn tôi không dám đối diện với nỗi buồn của mình. Mỗi sáng thức dậy mặc vội một chiếc chemise bất kì rồi bắt bus đến trường, cắm đầu vào những bài giảng trên lớp, chờ đợi những giờ đồng hồ tẻ nhạt trôi qua. Tôi từ chối những buổi café cuối tuần với Khoa, giả vờ bận rộn khi được thông báo một cuộc họp mặt bạn bè. Tôi đặt hết những thứ về em vào một chiếc hộp, cất vào trong ngăn kéo và khóa lại. Tôi không đặt chân đến Đinh nữa. Lúc ấy tôi 23 tuổi và tôi nghĩ nếu ném nỗi buồn vào một góc nào đó thật sâu trong trái tim và thôi nghĩ về nó, như thế mình sẽ không còn đau nữa.

Ảnh mang tích chất minh họa – Quang.name.Vn

Nhưng tôi đã nhầm, nỗi buồn vẫn len lỏi vào những lối mà người ta ít ngờ nhất. Đó là vết bụi mờ kì quặc để lại trên chiếc bàn nâu gụ gần cửa sổ, nơi từng có ảnh một cô gái đang cười, mắt nhìn xa xăm lên bầu trời mà biết bao lần tôi ước mình có thể hiểu được một phần cái nhìn ấy. Đó là những kẽ hở giữa những ngón tay trong đôi bàn tay tôi lạnh buốt mỗi khi đông về, đã quen có một bàn tay khác, bé nhỏ nhưng ấm áp lạ lùng đan vào. Đó là khi tôi bước nhanh hơn trên con đường mà tôi và em thường đi, mắt nhìn thẳng nhưng trái tim hướng về mọi phía tìm kiếm cái bóng dáng thân thuộc rồi lại thất vọng thu về mình điều không mong muốn. Cuộc sống của tôi những ngày không em như một khối rubic mất dần những ô vuông, để lộ bên trong cái khối đen vô hồn và xấu xí mà chẳng ai muốn cầm lên hoặc ngắm nghía. Họ chỉ muốn vứt ngay chúng đi.

3. Gọi một cốc café nóng, tôi đi dần vào góc khuất nhất của Đinh, nơi có những chiếc kệ dài chứa những chiếc cốc nhiều màu. Chúng được khắc lên những cái tên hoặc nickname ngồ ngộ cùng vài bức ảnh kỉ niệm. Chợt tôi nhận ra chiếc cốc màu xám lọt thỏm giữa những chiếc cốc khác, trông cô đơn và mỏng manh quá. Cậu bồi bàn gật đầu thật khẽ khi nhận ra khách quen. Đặt cốc café xuống bàn một cách bình thản, cậu nói:

– Ngày càng nhiều cốc hơn, nhưng đó vẫn là chiếc cốc xám duy nhất.

Tôi cười nhẹ, đưa tay mân mê những đám mây trắng nhạt trang trí trên cốc:

– Với cô ấy, màu xám là màu của bình yên và tự chủ, để cô ấy không gục ngã một cách dễ dàng.

– Cô ấy chấp nhận sự thật và đấu tranh với nó đến cùng, chưa bao giờ nụ cười vắng trên khuôn mặt khi cô ấy khi ở Đinh. Giống như một luồng sinh khí mới, mà điều đó có ý nghĩa với khá nhiều người đến đây. Họ cảm thấy mình không khác biệt, dù có AIDS trong mình.

Rồi cậu lặng lẽ rời đi như mọi khi. Có lẽ quãng thời gian tiếp xúc với những con người đầy ắp tâm sự đã dạy cậu cách để người ta lại với không gian của riêng mình, với những hoài niệm khó có thể chia sẻ cùng ai.

(…)

Tác giả: Jennifer – snow.fall.6808
Giọng đọc: Chit Xinh , Gà Quay
Nguồn:NhacVietPlus

Thu Gọn Nội Dung

Bạn muốn gửi Bình luận

Loading Facebook Comments ...

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here