Quang.name.VN – Biển Singapore dịu êm như những nụ hôn nhẹ trong gió. Tôi muốn hét to cho lạc giọng trước biển, cho tan hết những hố sâu thương tổn, để những nắm tro tàn sẽ bay đi tơi tả, những kí ức không đốt được sẽ chìm sâu ra tít ngoài kia, sẽ mất tích và đắm ở đó mãi mãi. Nhưng rồi tôi lại không làm thế, tôi ngẩn ngơ nhìn biển trong xanh và thả hồn của mình xuống tận sâu đáy đại dương. Gió thổi mái tóc rối tơi tả, gió hất tóc vào mặt như trêu đùa, tôi ngồi trên cát loay hoay viết những kí tự lạ lùng không đoán định, những hình thù xa lạ, có lẽ đó là những vết cắt chằng chịt của VẾT THƯƠNG LÒNG. Phải rồi, tôi sẽ chờ cho sóng biển cuốn hết đi, để lại một bờ cát dài phẳng mịn.
-Em đang làm gì vậy?
Một đôi giày đen bóng xuất hiện trước những kí tự của tôi. Người con trai với vẻ ngoài chín chắn, thành đạt nhìn tôi khó hiểu.
– Không có gì. – Tôi trả lời bằng một giọng hơi buồn.
– Nhưng tôi thấy đôi mắt em như đang cố giấu diếm điều gì đó.
– Không liên quan gì tới anh!
Trời tối dần. . .
Biển đêm rì rào như hát một khúc tình ca không lời da diết, tôi hét lên bầu trời tối đen như thể đem hết uất ức và sự kìm nén ném lên trên đó.
– AAA…
Tôi để giày lại trên bờ cát và đi xuống phiá biển, nước đã ngập ngang đầu gối.
Bỗng có người lao xuống biển kéo tôi lại, giọng hốt hoảng:
– Đừng có dại dột!
– Anh bảo sao cơ?
– Tôi bảo em đừng có làm điều ngu ngốc.
– Anh nghĩ em sẽ đẫm mình xuống à? Em không ngu như vậy đâu.
– Thế em xuống đây làm gì vào lúc đêm tối thế này.
– Em chỉ muốn thử cảm giác biển vào buổi tối sẽ như thế nào thôi.
Anh kéo tôi vào bờ, vẫn hốt hoảng mặt cắt không còn một giọt máu, lúc này tôi mới nhìn rõ anh. Hoá ra là người đàn ông ban chiều tôi vừa gặp.
Chúng tôi bước ngược với thứ bóng tối đáng sợ đó và tiến về nơi có ánh sáng phía xa xa. . .

Nửa năm sau, Hoàng Tử An lấy vợ, đó là một cô gái trong một gia đình giàu có và thế lực trong ngành Thuế của anh, cô ấy xinh đẹp và cũng tốt tính. Cuối cùng thì anh cũng dừng lại, không còn reo rắc kinh hoàng cho những cô gái khác nữa. Sự nghiệp của anh đã ở trên đỉnh cao như anh mong muốn, nhưng kèm theo đó là sự ăn chơi trác táng vô bờ bến của những người có tiền và quyền lực.
Năm tháng trôi qua. . .
Về phần tôi, tôi cũng có một gia đình nhỏ và bình yên. Chồng tôi là một người yêu thương vợ con. Tôi luôn thầm cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời này và phát hiện ra tôi. Tôi luôn cố gắng để trở thành người vợ tuyệt vời trong mắt anh, là người mẹ dịu dàng của các con tôi. Nhìn những thiên thần nhỏ ấy luôn khiến tôi ngập tràn hạnh phúc. Không ngờ sự gặp nhau tình cờ của chúng tôi trên đất nước tôi từng đến đó để lấp nỗi đau lại là nơi chứng giám cho lần đầu tiên tôi biết chồng yêu của tôi, người đàn ông có đôi giày đen và hỏi tôi một câu hỏi như một người đã quen từ rất lâu. Anh luôn nhẹ nhàng và tinh tế khi đi bên cạnh tôi. Anh luôn có mặt mỗi khi tôi cần, sự cảm thông và thấu hiểu của anh khiến tôi biết anh là một người có trái tim nhân hậu, anh là một người khác biệt thổi vào tôi những cơn gió mát lành.
Các con tôi cũng đã đến tuổi khôn lớn, Thái Anh và Ngọc Nhi đều tốt nghiệp những trường đại học trong nước có danh tiếng. Thái Anh giành được học bổng toàn phần MBA bên trường Cambridge, chúng tôi tự hào về con lắm. Ngọc Nhi thích nước Mỹ, nên con chọn học trường Standord ngành kinh doanh. Ngọc Nhi không may mắn như anh trai nó, chúng tôi cho con đi du học tự túc.
Kì nghỉ tết đã đến, Thái Anh và Ngọc Nhi đều khoe đã có người yêu và chúng sẽ ra mắt vào ngày chủ nhật sắp tới.
Ngọc Nhi tính vẫn còn trẻ con lắm, gọi điện cho mẹ cứ líu ra líu ríu như chú chim non cũng làm người khác mường tượng được nét mặt hạnh phúc của con bé khi kể về người yêu qua điện thoại khiến tôi cũng cảm thấy tò mò về cậu con trai đó.
– Mẹ ơi, chúng con đang trên đường về. Anh ấy rất háo hức được gặp mẹ.
– Mẹ sẽ chờ, con về sớm nhé.
Hai đứa trẻ đã về tới nhà, đó là một cậu thanh niên với gương mặt tuấn tú, cậu ta chào tôi lễ phép, nhưng gương mặt đó phảng phất một nét gì đó quen thuộc lắm.
– Cháu tên là gi?
– Dạ cháu tên là Quân.
– Nhà cháu ở đâu ?
– Cháu ở gần cửa khẩu.
– À. . .
– Sao hả cô?
Không có gì, cháu họ gì?
– Dạ, Cháu họ Hoàng. Hoàng Tử Quân ạ.
Ngọc nhi vít lấy tay tôi nũng nịu:
– Mẹ ơi, sao mẹ hỏi kĩ thế? Mẹ sẽ làm anh ấy sợ chết khiếp mất thôi. Nhưng mà tên của anh ấy hay mẹ nhỉ. Nhưng tên bố anh ấy còn hay hơn nữa cơ.
– Hay như thế nào cơ?
– Hoàng Tử An, mẹ ạ.
Nói rồi Ngọc Nhi ném cái nhìn tinh nghịch sang cho Quân:
– Nhà anh, ai là con trai cũng là ‘’Hoàng Tử’’ hết nhỉ. hihi
Mắt tôi mờ đi, cảnh vật xung quanh như đảo lộn.
Buổi tối, tôi gọi Ngọc Nhi vào.
– Con không thể yêu cậu con trai đó được.
– Tại sao hả mẹ? Anh ý có gì không tốt ạ?
– Con có thể yêu bất cứ ai trừ cậu ấy ra!Mẹ không thích cậu ta, nếu con cứ nhất định vẫn yêu cậu ta và muốn lấy thì đừng gọi mẹ là mẹ nữa.
– Sao mẹ lại vô lý đến vậy? Anh ấy có gì không tốt nào?
– Mẹ nói với con rồi đấy, KHÔNG BAO GIỜ CHẤP NHẬN.

Với vẻ mặt lạnh lùng, tôi đứng dậy bỏ đi trước sự ngơ ngác của con bé.
Tôi chậm rãi đi ra hồ nước tĩnh lặng không mục đích, ném những viên đá nhỏ xuống mặt hồ, mặt nước sủi bọt lăn tăn.
– Hình như có ai đang cần một bờ vai – Chồng tôi tiến đến và thả vào trong gió những từ như thế, vẫn giống cách anh quan tâm tôi như ngày còn son trẻ.
Tôi nhất định không nói gì, chỉ chăm chú quan sát mặt nước kia.
– Vợ yêu ơi, em làm con bé đang khóc sưng húp mắt rồi.
– Anh cũng biết mà, tại sao không phải là người khác?
– Bọn trẻ đâu có tội tình gì đâu em.
– Không được, con bé sẽ bị tổn thương. . .
Tôi hướng ánh mắt về phía chồng, anh vẫn nhìn tôi với ánh mắt trìu mến. Ngả đầu vào vai chồng, tôi lại thấy bình yên lạ kì. Anh lại là người khuyên tôi hãy nói cho con biết, nếu không có lí do thì con bé sẽ nhất định cho rằng tôi vô lí.
Chúng tôi ra về, không khí nặng nề như đã được nhẹ bớt đi nhiều lắm nhờ người chồng nhân từ của tôi. Tôi nói với Ngọc Nhi rằng tôi muốn đưa con bé tới một nơi mà tôi chưa kể cho con nghe.
Chúng tôi đi dọc bờ biển như những người bạn, kí ức ùa về, vừa đi vừa kể cho Ngọc Nhi nghe thời yêu đương của mình, về một mối tình có nhiều sóng gió, về một người khiến mẹ nó phải đau khổ vô bờ khi niềm tin bị đánh cắp đi quá nhiều lần.
– Người đó tên là Hoàng Tử An.
– Sao lại có thể như thế được hả mẹ? – Ngọc Nhi rưng rưng nước mắt
Tôi vuốt mái tóc của con bé, mỉm cười dịu dàng.
– Mẹ ơi, con thương mẹ lắm.
– Nhưng mẹ đã gặp được bố con, cũng ở tại nơi này.
– Và vì thế mà mới có anh Thái Anh và con ra đời. – Ngọc Nhi nhìn tôi ánh mắt sáng lên , một nụ cười cũng hé mở.
– Đúng vậy, các con là điều quan trong nhất trong đời mẹ. Vì thế mẹ không muốn con phải chịu bất cứ đau khổ nào.
– Nhưng con rất hạnh phúc mẹ ạ. Quân rất tuyệt vời, anh ấy chính là giấc mơ của con. Vả lại đó là chuyện ngày trước, chứ anh ấy có tội gì đâu. Con rất thương mẹ, nhưng cũng rất yêu Quân. Con xin mẹ đừng bắt chúng con cách xa.
– Con. . . .
Tôi nhìn con, cái đứa con gái khó bảo mà không nói gì được nữa. Cũng phải thôi, trái tim có lí lẽ riêng của nó, nó giống tôi mà, cũng bướng bỉnh làm theo những thứ mình thích.
Chúng tôi ở lại Singapore 4 ngày, đi mua sắm quần áo và đồ trang sức.
Mẹ Quân cũng đã biết chuyện và ra sức phản đối kịch liệt, không khí lúc nào cũng căng thẳng. Con gái tôi lúc nào cũng khóc hết nước mắt chỉ vì chuyện ngày xưa của người lớn mà giờ đôi trẻ không thể đến được với nhau.

Rồi một ngày chúng nó bỏ đi chỉ để lại một tờ giấy với lời nhắn:
“Con xin lỗi, con là đứa con bất hiếu, con không thể rời xa Quân, thiếu anh ấy con sẽ chỉ như một cái cây bị thiếu nước, con không thể sống nếu không có anh ấy. Khi nào bố mẹ đồng ý thì chúng con sẽ quay về. Mong bố mẹ tha lỗi cho con.”
Đứa con bướng bỉnh, nó không cần chúng tôi nữa rồi, tôi giận sôi người, mọi người đi tìm chúng ở đâu cũng không thấy. Lũ ngốc này, con còn chưa tốt nghiệp mà, sẽ làm gì để sống chứ khi trong người không có một đồng nào.
Nghe nói chúng đã sang Thượng Hải và kết hôn ở đó, hai năm sau thì có một bé gái tên là Mai Mai. Cả hai đều làm ở một ngân hàng và có thu nhập ổn định.
Giọng đọc: Chit Xinh , Gà Quay
Bạn muốn gửi Bình luận