Home Truyện Đọc Hãy cứ yêu thêm một lần nữa

Hãy cứ yêu thêm một lần nữa

32
0

Quang.name.VN – Tên anh là sóng biển. Sóng mạnh mẽ ngoài khơi nhưng nhẹ nhàng vỗ về những bờ cát. Có khi sóng giận dữ nhưng lại trầm lắng hát giai điệu biển cả muôn đời. Anh là sóng cô đơn, em là bến bờ bình yên có đón nhận anh hay chăng? Quên quá khứ để mạnh dạn yêu một lần nữa, em nhé! Hãy can đảm bước qua đổ vỡ. Nếu em cần thời gian, anh sẽ tiếp tục chờ đợi.

“Ầu ơ… gió đưa cây cải về trời

Rau răm ở lại chịu nhiều đắng cay”

Giọng hát ru con của Đào nghe sao buồn da diết! Tôi đứng trong sân nhà mình vẫn có thể hình dung cảnh em ngồi bên nhà vừa ru con vừa rơi nước mắt. Gia đình tôi và gia đình Đào là hàng xóm lâu năm. Tôi là người có tình cảm với Đào bởi vì hai nhà chỉ cách nhau “một dậu mồng tơi xanh rờn”, đi học cùng nhau, vui chơi cùng nhau nên hai đứa có quá nhiều kỷ niệm. Thế nhưng Đào vẫn luôn lẩn tránh tình yêu của tôi.

Có lần tôi vô tình tìm đến một quán trên phố cà phê nổi tiếng Sài Gòn để thăm thằng bạn thân vừa xin làm thời vụ ở đây. Nó cùng học năm cuối sư phạm và chung phòng ký túc xá với tôi. Vừa ngồi vào bàn thì một nữ phục vụ bước đến cất tiếng chào. Nghe giọng quen quá, tôi ngước nhìn người đối diện, giật mình nhận ra là Đào! Nếu chỉ thoáng nhìn, có lẽ không thể nhận ra người con gái tôi đem lòng yêu thương khi sống dưới quê. Đào trang điểm, mặc váy ngắn, đeo trang sức chẳng còn gì nét “hương đồng gió nội”. Đào thoáng bối rối như muốn phủ nhận nhưng vì tôi quyết liệt nhận ra người quen nên Đào miễn cưỡng ngồi nói chuyện. Tôi lên tiếng trách móc:

– Tại sao hai năm nay em nói dối ba mẹ và láng giềng lên thành phố làm thợ may trong khu công nghiệp? Hai bác tin em đã có việc làm ổn định nên mỗi tháng rất vui khi nhận những số tiền gửi về. Anh không ngờ em đi làm nơi nhiều cám dỗ như thế này…

Mắt Đào đỏ hoe rồi nàng khẽ nói:

– Em ngồi nói chuyện với anh tại đây không tiện vì chủ quán tưởng em móc nối khách. Chiều nay em không có ca phục vụ, anh đến khu nhà trọ cách đây khoảng mười căn rồi em sẽ nói chuyện với anh nhiều hơn.

Ảnh mang tích chất minh họa – Quang.name.Vn

Tôi bước ra khỏi quán khi chưa kịp hỏi thăm về thằng bạn. Ra ngoài tôi thấy dễ thở hơn vì đang rất giận. Sài Gòn hấp dẫn cô gái tỉnh lẻ hơn anh chàng sinh viên sư phạm nghèo nhà bên cạnh. Phải chăng Đào tin ở nơi phồn hoa này, nàng sẽ kiếm được một tương lai tốt hơn bên cạnh người chồng giàu sang nào đó! Ước mơ không có lỗi, chỉ là cách thực hiện ước mơ đúng hay sai mà thôi.

Buổi chiều tôi quay lại tìm Đào nơi phòng trọ. Bằng giọng nghẹn ngào, nàng kể:

– Em nghe chúng bạn về quê nói lên Sài Gòn vào khu công nghiệp dễ kiếm việc làm. Em xin vào một nhà máy nhưng vì trình độ văn hóa thấp lại không có chuyên môn nên chỉ được nhận làm công việc đơn giản, lương thấp. Một tháng lương sau khi trừ chi phí không còn dư gửi về giúp cha mẹ như mong muốn. Một người đồng nghiệp rủ em ra ngoài làm phục vụ quán cà phê kiểu “chân dài váy ngắn” thu nhập nhiều hơn. Không có lựa chọn nào khác nên em phải làm thôi. Xin anh thương em đừng về quê kể chuyện gặp em trên này, tội nghiệp ba mẹ em sẽ buồn lòng. Em muốn làm một thời gian kiếm đủ tiền làm vốn và giúp gia đình trả nợ xong, em sẽ về quê.

Tôi chỉ biết im lặng gật đầu, thương cho Đào một mình đối diện nhiều thử thách. Một tuần sau, tôi quay lại thăm Đào thì chủ nhà trọ cho biết nàng đã trả phòng trọ.

Ba năm quay cuồng trong chiếc cối xay của phố thị, cô thôn nữ trở về cùng một đứa con không có cha. Mọi người chê cười kẻ không cưới xin mà có con. Cha mẹ Đào đau lòng quá, nhưng nghĩ lại những đồng tiền con gái một mình nơi đất lạ quê người gửi về mỗi tháng trước đây nên đành nuốt nước mắt vào lòng. Chỉ có duy nhất một người âm thầm ôm nỗi đau, nhìn người con gái ngây thơ mình từng rất yêu nay đã là đàn bà một con.

Ảnh mang tích chất minh họa – Quang.name.Vn

Thầy giáo trẻ Hùng vốn là thần tượng của nhiều “bông hoa biết nói” xóm Đá bạc. Gọi là xóm Đá bạc vì ngoài bãi biển cuối xóm có nhiều ghềnh đá bị sóng đánh mòn qua thời gian trở nên phẳng lì và trắng xóa. Người ta kể lại rằng từ xa xưa đây là nơi những người vợ, người yêu ra đứng chờ thuyến về bến. Nhưng có những con thuyền mãi mãi chẳng trở về, bãi đá mòn đi vì dấu chân người đợi, vì giọt nước mắt rơi xuống làm đá trắng xóa.

Ngày nay, ghềnh đá bạc là nơi những kẻ có tâm sự buồn về tình cảm ra ngồi nhìn biển cho bớt cô đơn. Trong số các cô gái thương thầm Hùng có Lê – em gái của Đào.

Gia đình ông bà Năm tuy nghèo nhưng có hai cô con gái xinh đẹp nhất xóm. Vì qua một cơn bệnh hiểm nghèo nên ông bà Năm bị mang một số tiền nợ. Nhờ Đào đi Sài Gòn làm việc gửi tiền về nên họ đã trả xong. Tiếc rằng, cái giá quá đắt khi Đào trở thành người mẹ đơn thân. Thời gian Đào đi vắng, nhận thấy tôi buồn nên Lê gần gũi, nói chuyện với tôi nhiều hơn. Hai chị em sinh cách nhau một năm lại rất giống nhau nên nhiều lúc có Lê, tôi vơi bớt nỗi nhớ về Đào. Tình yêu thường đến với trái tim rất nhẹ nhàng như kẻ trộm! Nếu Đào không quay về, có thể tôi đã tỏ tình với Lê.

Tuy Đào không còn hoàn hảo dưới mắt mọi người nhưng khi Đào đã trở về thì ngọn lửa yêu năm xưa trong tôi lại bùng cháy. Tôi không quên được Đào, trái lại nhìn thấy nàng gặp cảnh ngộ éo le tôi càng thấy thương hơn. Tôi đã gặp Đào nhiều lần, nói rằng muốn làm cánh tay che chở cho hai mẹ con nàng. Thế nhưng nàng bảo sự hy sinh của tôi quá lớn, nàng không dám nhận. Còn tôi vẫn kiên nhẫn bày tỏ lòng mình, mong em sẽ nhận ra đó là tình yêu chân chính chứ không phải hy sinh hoặc thương hại gì cả. Cha mẹ tôi cũng biết tình cảm của tôi. Ông bà đồng ý đón Đào về làm dâu, nhận con của nàng làm cháu nếu cô ấy bằng lòng.

Ảnh mang tích chất minh họa – Quang.name.Vn

Gần đây tôi có thói quen ra ghềnh đá bạc để nhìn trời nhìn biển cho lòng thanh thản. Người trong xóm đồn rằng ai muốn yêu nhau thì ra ghềnh đá bạc cầu xin. Tôi không phải kẻ mơ mộng viễn vông, nhưng khi người ta chưa được toại nguyện, người ta sẽ cần một liều tâm dược. Chiều nay, tôi ra đến nơi thì nhìn thấy Đào cũng đã ngồi một mình tại đó. Nàng đăm chiêu nhìn ra mặt biển đang vàng rực ánh hoàng hôn. Tôi ngồi xuống bên cạnh mà nàng không nhận ra. Tôi cất tiếng nói khiến Đào giật mình quay nhìn. Tôi mở lời nói xa:

– Tên anh là sóng biển. Sóng mạnh mẽ ngoài khơi nhưng nhẹ nhàng vỗ về những bờ cát. Có khi sóng giận dữ nhưng lại trầm lắng hát giai điệu biển cả muôn đời. Anh là sóng cô đơn, em là bến bờ bình yên có đón nhận anh hay chăng? Quên quá khứ để mạnh dạn yêu một lần nữa, em nhé! Hãy can đảm bước qua đổ vỡ. Nếu em cần thời gian, anh sẽ tiếp tục chờ đợi.

Đào ôm chặt lấy tôi, nàng khóc. Mưa rơi rơi. Lần đầu tiên tôi có Đào trong vòng tay nồng ấm…

Thu Gọn Nội Dung

Tác giả: © Hải Triều
Nguồn: blogviet.com.vn

Bạn muốn gửi Bình luận

Loading Facebook Comments ...

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here