Quang.name.VN – Người ta thường nói tiền bạc đúng là có thể kiếm được nhưng hạnh phúc mới là thứ khó tìm. Bởi vậy cho đến hôm nay mỗi lần nhìn mưa rơi tôi lại nhớ đến anh. Tôi vẫn rất cô độc trong ngôi nhà sang trọng của chính mình…
Mưa thường làm người ta buồn, mà khi buồn lại hay nhớ những chuyện đã qua, những cuộc tình đã xa, một người bước qua đời mình chứ không phải người đang hiện hữu. Đêm nay, đứng bên khung cửa một ngôi nhà cao tầng khang trang, tôi bỗng nhớ về anh thật nhiều.
Anh là người đầu tiên mở cửa trái tim tôi…
Ngày ấy, tôi tuổi mười sáu đang đau đớn, ngỡ ngàng vì sự ra đi vĩnh viễn của người cha thân thương. Ông là trụ cột của gia đình có đến năm đứa con đang tuổi ăn học. Nỗi đau tinh thần qua đi, nỗi lo vật chất ập đến. Mẹ tôi với đồng lương công nhân một xí nghiệp nhỏ chẳng lo đủ nhu cầu ăn mặc, học tập của chúng tôi nên anh cả của tôi phải bỏ học đi làm kiếm tiền phụ mẹ nuôi em.
Tôi tiếp tục màu áo trắng học trò với hoàn cảnh như thế khiến tôi không còn quan tâm đến cuộc sống xung quanh. Rồi một ngày, trong buổi trực nhật ở trường tôi vô tình gặp anh. Điều kỳ lạ chỉ mới nhìn thấy nhau, mỉm cười xã giao một lần nhưng sao lòng tôi xao xuyến. Anh học trên tôi hai lớp, dường như anh cũng có cảm tình với tôi sau cái nhìn đầu tiên, nên giờ ra chơi anh tìm tôi trao cho tôi một gói me, cóc, ổi mua tại căn-tin trường.
Kể từ ngày hôm đó, anh thường tìm cách gặp gỡ để làm quen với tôi nhiều hơn. Một tình bạn nảy nở giữa tôi và anh, đẹp tự nhiên như nắng sân trường mỗi ngày hai đứa chờ đón nhau, như màu phượng vỹ rạo rực báo hè về. Tôi được anh quan tâm đến dạy kèm mỗi đêm, nên vừa có động lực vừa đạt kết quả học tập cao.Tình bạn của tôi và anh cứ êm đềm trôi cho đến ngày tôi tốt nghiệp phổ thông. Và trong một buổi tối đi ăn kem mừng cho tôi , anh nói tiếng “Yêu em “đầu tiên. Tôi đón nhận tình yêu của anh với con tim thuần khiết, trắng trong của tuổi trẻ.

Anh học xong đại học, đi làm tại một công ty lớn. Còn tôi vì gia cảnh không theo đuổi ước mơ ngồi giảng đường mà trở thành người buôn bán nhỏ ngoài chợ. Những thủ đoạn tranh mua giành bán diễn ra mỗi ngày, những khát khao tiền bạc nơi chợ đời nhiều cám dỗ làm phai nhạt màu áo nữ sinh. Tôi bỗng trở thành cô gái ham đua đòi, bắt anh cung phụng tiền bạc từ khi nào chẳng biết. Với lý do một sinh linh đang tượng hình trong bụng, tôi dễ dàng quy trách nhiệm để cột chặt anh bằng một đám cưới.
Ngày về bên nhau, điều anh thất vọng đầu tiên về tôi khi tôi nói thật rằng chẳng mang đứa con nào cả. Bản tính rộng lượng, anh sẵn sàng tha thứ. Anh đòi hỏi tôi trở thành một người vợ đảm đang, ngoài giờ buôn bán về nhà biết giữ lửa trong bếp để có bữa ăn đậm tình gia đình chứ không phải mua hai hộp cơm để sẵn trên bàn hay ra đường ăn cơm bụi. Nhưng hình như tôi chưa kịp chuyển tâm trạng từ ngươi yêu thành người vợ thì phải. Những xung đột cứ thế xảy ra ngày càng nhiều. Anh trở nên lạnh nhạt vì không thể khuyên bảo được tôi, trong khi tôi hừng hực tuổi xuân và khát khao được chiều chuộng. Chuyện gì đến đã phải đến! Tôi đem lòng yêu người khác theo hình mẫu tôi mong muốn và chủ động buông bỏ gia đình nhỏ đang có. Anh ra sức hàn gắn nhưng bất thành. Chúng tôi đường ai nấy đi.

Ba năm sau…
Anh lập gia đình mới. Còn tôi chọn kết hôn lần nữa với một người giàu có. Bây giờ tôi có trong tay tất cả điều tôi mơ ước: nhà lầu, xe hơi, tiền của… nhưng tôi không có được cảm giác yêu thương như ngày xưa sống bên anh.Cái gọi là ngày xưa ấy tuy nghèo nhưng hạnh phúc mà tôi không nhận ra. Sự quan tâm của anh rất sâu lắng mà thể hiện lại giản dị. Nhưng ngày ấy tôi còn quá trẻ để có thể hiểu được tôi thực sự là một nữ hoàng trong trái tim của anh.
Một ngày cuối năm, tôi và chồng đến dự liên hoan tổng kết một công ty kinh doanh thành đạt trên thị trường hay làm ăn với công ty chồng tôi. Thật bất ngờ khi giám đốc công ty này là anh!
Người ta thường nói: tiền bạc đúng là có thể kiếm được nhưng hạnh phúc mới là thứ khó tìm. Bởi vậy cho đến hôm nay mỗi lần nhìn mưa rơi tôi lại nhớ đến anh. Tôi vẫn rất cô độc trong ngôi nhà sang trọng của chính mình…
Nguồn: blogviet.com.vn
Bạn muốn gửi Bình luận