Home Truyện đêm khuya Đường về Cheo Reo

Đường về Cheo Reo

12
0

Quang.name.Vn – Các bạn đang nghe chuyên mục đọc truyện đêm khuya, tác phẩm: Đường về Cheo Reo của: Võ Diệu Thanh

Rồng chầu ngoài Huế, ngựa tế Đồng Nai.
Nước sông trong chảy lộn sông ngoài
Thương người xa xứ lạc loài đến đây…

Ông già đang đứng bên cửa sổ ngôi nhà sàn ngọn khô, mắt chăm chăm hướng rẫy ngoài bãi. Là rẫy người ta. Cuối mùa, cả rẫy chỉ còn trơ mấy gốc bắp khô đét. Có gì để nhìn đâu. Chắc ông nhìn sông, có khi ông nhìn một khoảng hư vô. Kiểu nhìn xa xăm của ông như vầy ít khi gặp. Thường thì người ta chỉ thấy ở ông nét thản nhiên như không có một lời mai mỉa đả kích nào thấm được tới tâm trạng. Nhìn vẻ mặt trơ xương, đầy nắng gió, đầy thời gian của ông, tôi thấy ứa nước mắt. Nhưng tôi không khóc, hỏi một câu thừa.

♥ ♥ ♥ ♥ ♥

– Ông Hai ơi, ông dòm gì ngoài đó?

– Sắp chết rồi.

Tôi nhìn mặt ông tưởng như sau câu nói ấy hồn ông bốc lên rồi tan vào hồn phách tổ tiên. Cái gì đó thênh thang ập vào lòng tôi. Trong đó vốn đã nao nao một khoảng trống. Tỉ dụ ông Hai chết thiệt, mấy lúc lòng cuộn uất ức tôi biết nói với ai. Chắc tôi phải rời khỏi nơi này về sống với má, chắc phải lưỡng lự việc học hay nghỉ vì má không khuyến khích tôi đi học: “Học cho cao như chú con mất hết tấm lòng, coi người ta như cỏ rác”. Tôi thương cho ý nghĩ của má nhưng nghỉ học thì không muốn. Ông Hai cũng không muốn.

– Trong mình ông Hai có sao không?

– Không có, chỉ là đứng tổng kết coi mình đã đi qua được những đâu.

Tôi cười khịt một cái. Ông có đi đâu đâu trừ khúc đường chưa đầy một cây số chạy dài theo bãi cặp mé sông. Hồi tôi năm sáu tuổi ông đã có mặt ở xứ này, nổi tiếng với vai ông chồng khờ của bà Hai Bành mập như thùng phuy, hung hãn như hổ xám. Không ai hỏi thăm ông thứ mấy, người ta gọi ông là ông Hai chẳng qua là gọi theo bà.

Ông dường như không tên không tuổi, hềnh hệch như con heo đất. Đứa con nít cỡ tôi có lỡ tay cốc đầu ông một cái ông cũng khều trả đũa lấy lệ rồi cười. Vợ ông có lẽ hận mình lỡ thương “thằng” lớn người mà tính trẻ con, không có chút gì uy nghiêm đáng có của một người nhiều tuổi. Từ đó bà bực chồng, cứ réo tên tộc ba họ nhà ông đổ xuống con sông trước nhà. Chú tôi nói ông “thực lộc chi thê” nên chịu nhục. Tôi thấy có thực lộc gì đâu, đều phải bươn chải từng ngày.

Ảnh mang tích chất minh họa – Quang.name.Vn

Mỗi sáng vác cái chài vai trái, tay phải xách thùng, đi bọc theo bờ sông. Từng nhát chài ông tròn quây trùm mặt nước. Bầy cá hiền lành cũng dễ dàng ăn hiếp ông. Trong khi mấy họng đáy giữa sông cá khẳm xuồng lớn xuồng nhỏ, thùng thiếc cũ sì của ông chỉ loe hoe mấy con cá trốt cụt ngạnh, vài cọng cá sấu nhỏ xíu cứng đơ.

Đi ngang xóm, mấy ông già chặn lại xin mấy con cá sấu đốt làm thuốc sức đẹn. Vậy là chỉ còn đủ một bữa kho tiêu. Lại nghe vợ đùa hốt tổ tông đổ xuống sông. Hai chân mày ông nhướng lên, kéo mí mắt mở tròn rồi tuột xuống thang nhà đi re lại phía nhà tôi, lôi tôi ra bãi cỏ chỉ cạnh đám bắp. Chúng tôi lùng trong mớ rối nùi kiếm gà cỏ đá nhau. Tôi chơi với ông, ít chơi với bọn con nít trong xóm. Tụi nó hung hăng lắm.

Mà trẻ con nào không hăng? Càng nhỏ càng thấy mình chỉ một chút nữa đụng trời. Ví như cái thằng ăn nhờ ở đậu, nhỏ xíu như tôi còn “đội trời đạp đất mặc dầu”. Chơi với mấy thằng bự con hơn gấp rưỡi đâu có khi nào tôi nhịn, loay hoay một hồi thế nào cũng bị thằng kia đập nhừ tử, lôi ngược chân trên rẫy. Gốc đậu quào xước cả khúc lưng. Lần nọ, ông già đi chài ngang nhìn thấy, kéo tôi ra sau một bờ chuối, thị phạm một đường quyền đầy uy lực. Tôi không chớp mắt chờ đợi. Ông ngừng ngang đó, khòm lưng, hai tay chống gối nhìn tận mặt tôi cười cười. Tôi vịn hai vai ông nhảy dựng:

(…)

Tác giả: Võ Diệu Thanh
Giọng đọc: Đang Cập Nhật
Nguồn:VOH.COM.VN

Thu Gọn Nội Dung

Bạn muốn gửi Bình luận

Loading Facebook Comments ...

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here