Quang.name.VN – Có những chiều nhìn dòng người xuôi ngược trên phố, tôi thèm lắm một cái nắm tay thật chặt kéo ta qua dòng người vội vã ấy. Hay một cái ôm thật chặt, một bờ vai đủ rộng để che chở cho tôi trước những bão giông cuộc đời.

Có những sớm mai khi vừa thức giấc, ta thấy lòng mình chợt man mác một nỗi buồn. Buồn đến nao lòng. Ừ thì tuổi trẻ là tuổi của những tươi đẹp, tuổi của đam mê và tìm kiếm yêu thương, hạnh phúc. Thế mà ở trong độ tuổi ấy, có rất nhiều người vẫn cảm thấy rất cô đơn.
Ừ thì theo một thuyết nào đó, cô đơn cũng chỉ là trạng thái của cảm giác, một giai đoạn trong rất nhiều giai đoạn của cuộc đời. Qua giai đoạn ấy rồi cũng sẽ đên giai đoạn khác thôi. Nhưng ở trong giai đoạn ấy, người ta mới thấu hết những nghĩ suy và người ta cũng thấy trăn trở hơn bao giờ hết.

Bạn có từng hỏi vì sao cô gái ấy, chàng trai ấy lại hay cười đến thế không? Họ chọn nụ cười như một cách để giấu đi những cảm xúc đã vụn vỡ trong tim mình. Ấy là vì khi nỗi đau đã đủ lớn, khi những yêu thương đã nhạt nhòa mà nhắc lại vẫn còn thấy nhớ thì cách đó có gì sai?
Người ta biết có nhiều, nhưng tìm được một người hiểu ta chẳng bao giờ là điều dễ dàng. Khi chưa có người hiểu được mình sâu sắc thì lòng mình đâu dễ gì mở rộng. Có những nỗi niềm tôi chẳng biết tâm sự cùng ai, không những tin nhắn cũng chẳng vồn vã những yêu thương, để rồi khi phố đã chìm sâu vào giấc ngủ có ai đó vẫn miệt mài chong đèn trò chuyện với từng con chữ để trút hết những nỗi lòng.
Có những chiều nhìn dòng người xuôi ngược trên phố, tôi thèm lắm một cái nắm tay thật chặt kéo ta qua dòng người vội vã ấy. Hay một cái ôm thật chặt,một bờ vai đủ rộng để che chở cho tôi trước những bão giông cuộc đời. Nếu một ngày tôi ướt mưa, có ai không đến bên và nói rằng: “Ngốc à! Rồi em sẽ lại ốm mất thôi”. Nhưng tôi biết, giữa dòng người xuôi ngược kia, sẽ chẳng có ai đó đến bên mình để xoa dịu nỗi cô đơn.
Ngoài kia, bên khung cửa sổ mưa vẫn rơi thật nhiều.
Và phố, đông người sao vẫn thấy cô đơn?
Tác giả: © Aki
Nguồn:blogviet.com.vn
Bạn muốn gửi Bình luận