Home Tiểu thuyết audio Định Mệnh – Bà Tùng Long

Định Mệnh – Bà Tùng Long

67
0

Quang.name.VN Một cô gái trẻ mồ côi trơ trọi vào đời đi làm nuôi một cậu em còn tuổi đi học. Có nhan sắc nên cô lọt vào tầm ngắm của ông chủ và bị ông dùng thủ đoạn chuốc thuốc mê để chiếm đoạt thân xác.
Cô cương quyết bỏ đi, không chịu phận làm vợ bé, làm nghề may vá trong một xóm lao động để nuôi em. Không ngờ cái lần oan nghiệt đó đã khiến cô bị mang thai. Rồi đứa em bị tai nạn giao thông. Một doanh nhân trẻ đã giúp đưa em vào bệnh viện và từ đó cưu mang cả hai chị em, nhận làm cha đứa nhỏ khi nó chào đời. Không hiểu sao thằng bé lại rất giống anh…

THÚY VÀ SƠN DỌN VỀ CÁI XÓM LAO ĐỘNG này đã được hai tuần rồi. Lúc đầu người ta không biết đó là chị em mà tưởng họ là một cặp vợ chồng trẻ, vì Thúy đang có thai chừng năm tháng và Sơn tuy nét mặt còn non nhưng cao lớn. Dần dần người ta mới biết Sơn là em trai của Thúy. Lúc ấy người ta mới thắc mắc: Chồng Thúy ở đâu?
Thúy nói chồng Thúy đã đền nợ nước. Ở cái thời buổi loạn lý kéo dài cả trên một phần tư thế kỷ này, hàng vạn phụ nữ lâm vào cảnh goá bụa như Thúy. Nên khi nghe Thúy nói như vậy, không còn ai nghi ngờ gì nữa hết. Người ta thường lui tới giúp đỡ Thúy. Và khi thấy Thúy lãnh may quần áo thì người ta đem hàng vải đến để Thúy may kiếm tiền.
Sơn học lớp đệ nhị nhưng chỉ học một buổi, còn một buổi đi bán báo. Với nghề bán báo ấy, nếu Sơn có được một chiếc xe đạp, chớ đừng nói là xe gắn máy, thì Sơn cũng kiếm được khá tiền để phụ giúp chị.
Thúy khuyên Sơn đừng đi bán báo vì năm ấy là năm thi tú tài phần nhất. Sơn phải đậu nếu muốn tiếp tục học chớ không thì phải trình diện nhập ngũ, nhưng Sơn nói phải làm kiếm tiền giúp chị vì chị còn phải tốn kém nhiều cho việc sinh đẻ.
Mỗi khi nghe em nói vậy, Thúy chỉ biết thở dài. Nhiều người bàn nhau Thúy và Sơn chắc xuất thân trong một gia đình khá giả, vì cả hai mặt mày đẹp đẽ, sáng sủa, Sơn lại có vẻ thông minh nữa.
Có người hỏi Thúy:
– Trước kia cô ở đâu?
Thúy nói:
– Cháu quê ở Cần Thơ.
– Thảo nào cô đẹp mà cậu Sơn cũng mặt mày sáng sủa. Người ta bảo con gái Cần Thơ đẹp lắm phải không?
Thúy cười:
– Cũng tuỳ. Nơi nào lại không có người đẹp, thưa dì.
Một người khác nói với Thúy:
– Nhìn tướng cô, tôi biết cô không phải là người cực. Chắc cô gặp gia biến…
– Bác đoán phải. Gia đình cháu đang vui vẻ, cha mẹ vợ chồng sum họp thì một quả đại bác rơi trúng làm nhà sụp đổ, cha cháu bỏ mình, mẹ cháu bị thương. Cháu và em cháu phải đưa mẹ lên Sài Gòn chữa trị nhưng rồi mẹ cháu cũng không sống được. Cháu phải bỏ học để đi làm thư ký nuôi em cháu học hành. Rồi cháu có chồng, chồng cháu là người tốt, hứa giúp em cháu học đến nơi đến chốn, thì chàng lại bỏ mình vì nước…
– Sao cô gặp lắm chuyện đau khổ như vậy! Thật là tội nghiệp. Nhưng cô đừng buồn. Tôi thấy tướng cô, tôi đoán biết cô không còn cực khổ lâu nữa. Rồi đây cô sẽ sung sướng.
– Cảm ơn bác chúc lành cho cháu. Chớ sự thật cháu lo lắm bác ạ. Hai chị em đùm bọc nương tựa nhau để sống, may ra còn đủ. Chớ có con rồi thì tiền đâu mà mua sữa cho con, tiền đâu sanh đẻ…
– Trời sanh voi sanh cỏ, hơi đâu cô lo. Lại nữa. cô hãy yên lòng. Cô bác láng giềng ở đây không bỏ cô đâu. Mình nghèo với nhau, chớ còn những người giàu có, mỗi người một biệt thự riêng biệt, hay sống trong những cư xá sang trọng, họ đâu hiểu thế nào là thiếu thốn, họ có thương xót ai thì cũng chỉ là thương xót bằng miệng. Hôm nào cô bận may vá, không đi chợ được thì cô cứ gửi tiền tôi mua thức ăn cho. Hay cô cần việc gì thì cứ qua gọi chúng tôi, dù là nửa đêm gà gáy… Hạng người bình dân chúng tôi ăn nói thì thô tục nhưng thành thật, chớ không giả dối. Biết đoàn kết, chớ không phải như hạng người tri thức chỉ đoàn kết ngoài miệng thôi.
Và họ đã giúp đỡ Thúy và Sơn thật sự. Nhà nào cũng lấy báo của Sơn, nhà nào cần may vá gì cũng đem đến cho Thúy, vì vậy Thúy cũng thấy được an ủi phần nào.
Nhưng thật ra không ai hiểu lai lịch của Thúy cả và cũng không biết nàng là ai.
Đêm đêm khi mọi người đã an giấc thì trong ngôi nhà nhỏ hẹp của Thúy, ánh đèn còn lọt qua khe vách ván và tiếng học bài hay tiếng máy may vẫn còn vang ra bên ngoài. Bác Năm tài xế taxi về khuya thấy thế, lên tiếng hỏi:
– Cô Thúy giờ này còn thức may sao? Còn cậu Sơn học gì mà học dữ vậy? Khuya rồi, nên đi nghỉ để ngày mai có sức tiếp tục làm nữa.
Lúc ấy Sơn mở cửa, bước ra hỏi thăm bác Năm:
– Hôm nay bá chạy xe khá không bác?
– Cũng đỡ cháu à.
Gia đình bác Năm gồm hai vợ chồng bác và ba người con đã lớn. Hai trai đi lính và cô con gái út đi học đánh máy. Cô này tên Tuyết, tỏ ra có cảm tình với Sơn nhưng Sơn không dám để ý đến Tuyết vì cảnh nghèo nàn đau khổ của mình.
Có lần Tuyết hỏi Sơn khi Sơn đưa báo cho Tuyết:
– Anh Sơn, có phải năm nay anh thi tú tài không? Vậy mà anh đi bán báo thì lấy thì giờ đâu mà học?
Sơn bẽn lẽn, ú ớ:
– Thức đêm học vậy.
Tuyết thở dài:
– Phải chi tôi làm thế được cho anh.
Sơn vội vã bỏ vào nhà không dám nhìn Tuyết.
Bác Năm gái thường qua nhà Thúy ngồi xem Thúy may đồ. Bác hỏi thăm hết chuyện này đến chuyện khác.
– Cô sắm cái máy may này từ hồi nào?
– Dạ từ khi cháu làm thư ký. Ban ngày cháu làm ở hãng, ban đêm cháu may thêm. Lúc ấy Sơn chỉ có việc lo học, không đi bán báo…..

Tác giả: Bà Tùng Long
Giọng đọc: Đang Cập Nhật
Nguồn: Sưu tầm từ Enternet

Thu Gọn Nội Dung

Bạn muốn gửi Bình luận

Loading Facebook Comments ...

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here