Quang.name.VN – Tôi và em làm quen nhau hơn ba năm, em cho tôi biết bao ngọt ngào. Tôi từng mơ đến một ngày sống cùng nhau trong một ngôi nhà có giàn tigon trước cửa, dù ngày mưa hay nắng thì em sẽ là ngọn lửa sưởi ấm một gia đình hạnh phúc! Nhưng ước mơ ấy vẫn chỉ là hư vô mà thôi.
* * * * * * * * * *
Bầu trời cuối tháng 7 thi thoảng xám xịt trời mưa. Nếu trước đây có em bên cạnh, tôi sẽ làm thơ cho em nghe. Nhưng giờ đây tôi cũng không còn thích những cơn mưa nữa, bởi vì không còn em bên cạnh để tôi che dù cho em không ướt áo hoặc cùng ngắm đường phố chìm trong màn mưa như sương mù cao nguyên. Không còn em tôi thu mình như một con mèo co ro vì lạnh! Đúng hơn, tôi giống một con mèo sau khi bị một trận đòn thấy cần một chỗ kín đáo để ẩn mình cho vơi nỗi đau.
Em đã xa tôi là một sự thật tôi phải đối diện.
Tôi thức trắng nhiều đêm để tự vấn bản thân tại sao mình không giữ được nhau? Lòng tốt chưa hẳn là chất keo gắn bó hai tâm hồn mà có khi làm người ta nhầm lẫn với thương hại.
Ừ thì Thảo Mi cũng đã nói hết yêu rồi, sao tôi cứ nhớ về người ta nhỉ. Hay bởi vì những kỷ niệm yêu thương quá nhiều cứ cột chặt tôi lại với tình cũ mặc dù tôi rất muốn quên? Tôi và em làm quen nhau hơn ba năm, em cho tôi biết bao ngọt ngào. Tôi từng mơ đến một ngày sống cùng nhau trong một ngôi nhà có giàn tigon trước cửa, dù ngày mưa hay nắng thì em sẽ là ngọn lửa sưởi ấm một gia đình hạnh phúc! Nhưng ước mơ ấy vẫn chỉ là hư vô mà thôi.
Tôi nhớ hôm mẹ tôi đi dự đám cưới của Thảo Mi về, mẹ gọi tôi ngồi bên cạnh rồi nói chuyện:
– Thảo Mi hôm nay làm cô dâu xinh lắm con ạ. Mẹ thấy nó rất vui bên cạnh Tùng. Ba đứa đều là bạn thân của nhau, nên ai có duyên phận thì đến được với nhau, con đừng buồn nữa. Người ta bảo tình yêu như một trò đuổi bắt quả không sai, con bé Diễm dành cho con nhiều tình cảm lắm thì con lại không quan tâm đến nó…
Thảo Mi đã thật sự tìm được hạnh phúc rồi, tôi chẳng còn lý do gì để mà chờ đợi. Nhưng con tim thật phức tạp và nhiều lý lẽ. Chỉ bất kỳ người con gái đi qua trên đường có hình dáng giống em cũng khiến tôi phải nhìn theo. Một chiếc dù trắng có in hình hoa hồng trong mưa của kẻ xa lạ nào đó cũng làm tim tôi se thắt. Tôi không còn thói quen chờ tín hiệu báo có tin nhắn hay tiếng chuông điện thoại vì chắc chắn từ bây giờ trở đi, người cần gặp tôi sẽ không phải là em!
Một buổi tối liên hoan với các bạn cuối năm, tôi uống hơi nhiều nên để xe lại công ty rồi gọi taxi về. Đến nhà bỗng thấy cửa mở, trong sân có xe của Diễm. Tôi nhẹ nhàng bước đến cửa sổ có ý xem mẹ và Diễm nói chuyện gì với nhau. Tiếng mẹ tôi vừa sụt sùi vừa nói:
– Bác thấy con trai mình buồn cũng đau lòng lắm, cháu ơi! Ngày bé, mẹ che chở được cho con. Lớn lên rồi, mẹ chỉ dõi theo và mong con tìm được một người yêu thương trong đời. Bác cứ âm thầm giấu bớt những kỷ vật của cháu Thảo Mi tặng, hy vọng con mình mau quên chuyện đã qua.
– Con thật lòng yêu anh ấy nhưng càng tìm cách gần gũi thì ảnh càng né tránh. Nhưng con không muốn bỏ cuộc.
Tôi tỉnh hẳn cơn say! Đến hôm nay tôi đã biết hai người rất yêu thương tôi. Có lẽ chẳng còn gì ngăn cản tôi sẽ đến với Diễm – một người yêu mình – để quên đi một người đã buông tay …
Tác giả: Hải Triều
Bạn muốn gửi Bình luận