
Bất chấp yêu nhau? Có thể thỏa mãn được nhu cầu cảm xúc của chúng ta ngay tại thời điểm đó. Cũng có thể sẽ để lại cho ta những dấu ấn, những bài học sau một chuyện tình tan vỡ. Nhưng bạn nên nhớ, trên đời này điều gì cũng có cái giá của nó. Đừng bất chấp yêu một người mà cả hai đều chẳng hề hoạch định con đường mà mình sẽ đi.
♥ ♥ ♥ ♥ ♥
“Anh thấy không thành phố vẫn bình yên
Tháng 12 lại ấm màu lễ hội
Có một chút nhớ nhau trong dòng đời rất vội
Và những ngày dài lắm để quên nhau…”
Chiều nay Sài Gòn mưa, một cơn mưa bất chợt. Khẽ đan tay vào nhau tự tìm cho mình một chút hơi ấm, em chợt nhận ra, cô đơn quả thực chẳng hề dễ dàng như những gì em từng nghĩ.
Chạm tay lên ô cửa trong quán cà phê Chênh Vênh, nhìn những giọt mưa thay phiên nhau đập vào cửa kính, loang thành những vệt dài. Lòng em lại quặn thắt bởi những vết thương xưa cứ mãi rỉ máu thành từng giọt, mà một thời em cứ ngỡ rằng mình tưởng chừng như đã quên.
Có người từng nói: “Chúng ta hãy cứ bất chấp yêu nhau đi, để rồi sau này nhìn lại sẽ không phải hối tiếc.” Em nghĩ, điều đó không sai, nhưng cũng chẳng đúng. Hơn hai năm ở bên anh, sẻ chia biết bao nhiêu buồn vui trong cuộc sống, cất giữ biết bao nhiêu kỷ niệm một thời khờ dại của tuổi trẻ, hy sinh tất cả những thứ mà em từng có. Dẫu biết ngay từ đầu chuyện chúng ta đến với nhau là rất khó, nhưng em và anh vẫn cứ bất chấp lao đầu vào cuộc tình này. Và rồi để đến cuối cùng, em đã mất anh bởi tất cả những thứ em cho…
Mất đi anh lòng em chẳng hề nuối tiếc, em chỉ tiếc cho thanh xuân của em vì đã quá ngu ngơ, quá dại khờ để tin rằng khi ta hết lòng thì người sẽ hết dạ.
Tin vào tất cả những điều anh nói mà không hề làm,
Tin vào tất cả những tình cảm anh giãi bày,
…mà chẳng hề biết rằng: tình yêu của anh đã được sẻ chia cho người khác.
Bất chấp yêu nhau? Có thể thỏa mãn được nhu cầu cảm xúc của chúng ta ngay tại thời điểm đó. Cũng có thể sẽ để lại cho ta những dấu ấn, những bài học sau một chuyện tình tan vỡ. Nhưng bạn nên nhớ, trên đời này điều gì cũng có cái giá của nó.

Chúng ta có thể vui hết mình ở những thời điểm đó, nhưng khi chia ly rồi, ai yêu nhiều hơn, người đó sẽ đau khổ hơn. Nỗi ám ảnh cứ mải miết chạy dọc theo tâm trí, một năm, hai năm, hoặc có khi là cả một đời người.
Đừng bất chấp yêu một người mà cả hai đều chẳng hề hoạch định con đường mà mình sẽ đi.
Đừng bất chấp yêu một người mà bởi vì ta quá yêu người đó, nên sẵn sàng đánh đổi tất cả và cũng sẵn sàng thay đổi bản thân chỉ để người ta vui lòng…
Những năm tháng dần trôi qua, và ai trong chúng ta cũng đều cất giữ những kỷ niệm. Kỷ niệm của đôi ta đối với em như một con dao hai lưỡi. Nó vừa ngọt ngào lại vừa như liều thuốc độc giết chết những năm tháng thanh xuân của em khi còn ở bên anh, để cuối cùng… em chỉ còn là một kẻ phá sản.
Cho dù đã chẳng còn bên anh, khoảng trời lấp đầy những kỷ niệm xưa cũ ấy vẫn vây hãm lấy em, trói buộc em bằng thứ xúc cảm khắc khoải ưu thương tưởng chừng chẳng thể nào thoát khỏi.
Kỷ niệm đẹp, không phải chỉ bởi nó đẹp. Mà bởi bản thân nó sẽ chẳng thể nào xảy ra một lần nữa trong đời. Anh không yêu em như những gì anh từng nghĩ, cũng không thể hiểu em như những gì anh từng nói. Bởi bản thân mình anh còn chẳng thể xác định rõ anh yêu ai, anh cần gì, thì làm sao anh hiểu một người có bản ngã đầy phức tạp như em?
Bởi vậy, em chọn con đường ra đi, không phải vì em hết yêu anh, mà bởi em nhận ra chúng ta thật quá khác xa nhau nên chẳng thể cùng đi chung một con đường. Qua biết bao lỗi lầm của anh và sự tha thứ của em, anh vẫn vậy, chẳng hề thay đổi. Thà tự ôm đau khổ vì hai chữ “Chung thủy”, còn hơn là gượng gạo với hai chữ “Hạnh phúc” đầy giả tạo. Cuối cùng giờ đây em còn lại gì? Một trái tim trắng hay một tâm hồn rỗng?
Ai trong chúng ta cũng không hề vì một người mà chết hẳn. Những nỗi đau này rồi cũng sẽ vơi, vết thương này rồi cũng sẽ lành, nhưng sẽ để lại sẹo. Mà sẹo của trái tim, là sẹo vĩnh viễn. Trái tim với những dấu vết chằng chịt không thể nào xóa nhòa qua năm tháng, phải chăng là kết cục có hậu của sự bi thương. Duyên đã hết, phận chẳng đầy, có cố gắng vun đắp bao nhiêu cũng chẳng đủ. Bởi cơ bản, tình cảm của anh dành cho em không đủ lớn để anh có thể can đảm gạt bỏ đi những thứ tầm thường.
“Em không thua kém ai, thứ em thua là những cám dỗ. Cám dỗ là do cuộc đời, nhưng sa vào cám dỗ là bản chất con người.”
Thôi thì chúc anh hạnh phúc bên người, quên đi tất cả, và cả những thứ thuộc về em.
“Không có nước mắt
Cũng chẳng còn sự phẫn nộ
Tất cả như một giọt nước tràn ly và rồi bỗng chốc:
Mọi thứ dường như chết lặng
Đừng vội trách người, hãy tự trách mình:
Ngay từ đầu, bản thân đã nhìn không thấu.”
Giọng đọc: Đang Cập Nhật
Nguồn: Blogviet.com.Vn
Bạn muốn gửi Bình luận