Home Lời Trái Tim Chúng ta còn lại gì sau mùa yêu đã cũ?

Chúng ta còn lại gì sau mùa yêu đã cũ?

27
0

Tôi vẫn xem chuyện đôi mình như một nhân duyên đã lỡ, thôi níu giữ để lòng được an yên. Bởi lẽ trên đời này nhân duyên chẳng phải chuyện cưỡng cầu. Nhớ về anh như một phần tuổi trẻ. Tôi chẳng thể trách anh về những điều đã qua, là vì tôi hiểu rằng chính bản thân tôi đã tự đánh đổi để nhận lấy phút giây yên bình.

♥ ♥ ♥ ♥ ♥

Có những ngày đông tàn trên góc phố nhỏ thân quen, mình tôi lầm lũi giữa dòng người hối hả. Trong tiềm thức vẫn cố tìm kiếm một bàn tay cùng hơi ấm thân thuộc. Người chẳng qua là một giấc mộng đẹp mà tôi chưa khi nào muốn tỉnh giấc.

Chúng ta còn lại gì sau mùa yêu đã cũ? Khi nỗi nhớ chìm trong thinh lặng, tôi và anh chẳng ai chờ đợi ai giữa chốn đông người. Có khi là những dòng chảy của kí ức cũ thoáng qua tôi, chạm vào khe khẽ rồi từng chút một xé toạc ra cả một khoảng rộng chuỗi sự việc, tưởng chừng như không liên quan, nhưng hóa ra nó gắn kết nhau, thay phiên nhau thầm thì vào tai tôi.

Này, tôi còn ở đó không? Ngày dần tàn trên những vệt nắng héo hon. Là thế giới cô đơn, là những phút chạnh lòng. Đừng lạc thêm giây phút nào, đừng làm gối ướt nữa, đừng ở mãi nơi đó một mình, buồn lắm có biết không? Tại sao cười, tại sao cố hòa nhã với mọi thứ xung quanh, tại sao cố gắng thực hiện những điều bản thân không thích, tại sao phải chấp nhận, sao phải chịu đựng trong câm lặng… thật sự thật sự không thể gượng gánh một mình nữa sao.

Này tôi, có nghe tôi nói nữa không. Tôi không biết nữa rồi.

Người cũ… Chỉ là mảng kí ức đã lâu thôi không chạm vào. Với tôi người cũ hay chuyện cũ giờ đây là những chuyện không còn quan trọng nữa. Bởi lẽ cũng có một thời dành biết bao đêm dài mà khóc trong câm lặng. Ai sẽ hiểu và đón nhận nó ngoài bản thân tôi.

Ảnh mang tích chất minh họa – Quang.name.Vn

Anh buồn không khi chúng mình rời xa nhau? Đó là câu hỏi tôi luôn tự vấn lòng mình về những tháng ngày đôi ta thôi chung bước. Và cho đến hôm nay khi tình cờ nhìn thấy anh trên góc phố quen, tôi mới vỡ lẽ mình thật là ngốc với những câu hỏi như thế. Anh, người đàn ông tôi từng thương yêu rất nhiều, người đã để lại trong tôi một vùng kí ức quá đỗi ngọt ngào nhưng cũng không kém phần đớn đau. Con người ấy giờ đây không còn thuộc về tôi nữa rồi. Anh vô tư nắm tay cô ấy, trao cô ấy nụ cười đã từng là của riêng tôi. Trong phút chốc chân tôi như hóa đá, cổ họng nghẹn đắng, mọi thứ xung quanh chợt chìm trong im lặng. Tôi đưa tay với lấy một điểm tựa để có thể giúp tôi trụ vững trong phút giây mà tôi tưởng chừng như trái tim mình đang vụn vỡ. Anh chẳng thể nào hiểu được cái cảm giác của một người con gái dành cả thanh xuân để thương một ai quá lâu, tin một ai quá nhiều, cho đến khi họ nghĩ họ có thể làm bất cứ điều gì vì kẻ mình thương, rồi thì đi tới đâu?

Cô gái ấy, đã xuất hiện từ khi nào? Đã ngự trị nơi trái tim anh bao lâu? Có phải vì cô ta mà anh đành lòng buông bỏ tôi giữa Sài Gòn hối hả? Bao nhiêu câu hỏi ùa về, cào xé tâm hồn tôi. Phố chênh vênh, phố rộng lớn, phố ôm trọn nỗi buồn của tôi vào lòng mà than thở, thì thầm những điều chỉ riêng tôi hiểu được. Tôi vẫn là đứa ngốc nghếch, vẫn chờ đợi khoảnh khắc anh nhận ra rằng trên thế gian này anh thật sự cần có tôi bên cạnh. Tôi vẫn tưởng khi chia tay nhau rồi, người ta sẽ luyến tiếc, sẽ buồn, sẽ nhớ thương tôi, nhưng hóa ra tất cả là do tôi tự huyễn hoặc.

Tôi gọi tên anh trong một chiều nắng nhạt, để rồi hụt hẫng trên đường tình vỡ đôi. Cô gái ấy có quan tâm anh như tôi đã từng, có vì anh mà cố gắng làm những điều bản thân không thích.

Có những thói quen tôi tự tạo cho mình mặc dù không giúp ích gì nhiều cho cuộc sống tẻ nhạt của tôi nhưng ít ra nó giúp tôi quên anh. Tôi bắt đầu lao vào công việc mới một cách điên cuồng, tự tạo cho mình vài ba mối quan hệ cũ mà theo tôi nó đủ để lấp đi khoảng trống mang tên anh.

Những người trẻ tuổi thường mặc định rằng thời gian sẽ làm họ quên đi mọi chuyện đau buồn. Nhưng hóa ra những thứ họ càng cố quên lại càng đau. Vì rằng chẳng có nỗi đau nào mất đi vĩnh viễn, nó chỉ tạm thời lắng lại, tạm thời dịu đi theo tháng năm dài đằng đẵng. Để đến một lúc nào đấy ngoảnh đầu nhìn lại thấy lòng mình vững vàng hơn, tim thôi nhói lên vì những nỗi niềm xưa cũ. Lúc ấy, có lẽ chúng ta đã trưởng thành thêm đôi chút. Và tôi tập cách chấp nhận , chấp nhận anh rời xa tôi giữa mùa yêu đang độ cuồng nhiệt, giữa giấc mơ hồng tôi ấp ủ riêng tôi. Tôi buông bỏ để lòng thôi chờ đợi, để đón chờ một vùng trời bình yên.

Tôi vẫn xem chuyện đôi mình như một nhân duyên đã lỡ, thôi níu giữ để lòng được an yên. Bởi lẽ trên đời này nhân duyên chẳng phải chuyện cưỡng cầu. Nhớ về anh như một phần tuổi trẻ. Tôi chẳng thể trách anh về những điều đã qua, là vì tôi hiểu rằng chính bản thân tôi đã tự đánh đổi để nhận lấy phút giây yên bình. Không ai trong chúng ta thật sự hoàn hảo, có thể tôi không đủ dịu dàng để giữ anh cận kề hay lòng anh vốn dĩ đã lặng rồi những cảm xúc dạt dào như thuở mới yêu. Tôi tạm gói gọn lại và gọi đó là nhân duyên, mà duyên thì chóng cạn nên thôi cầu chúc người tìm bến bờ yên vui.

Tác giả: Trần thị Trà Linh
Giọng đọc: Hà Diễm
Nguồn: Blogviet.com.vn

Thu Gọn Nội Dung

Bạn muốn gửi Bình luận

Loading Facebook Comments ...

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here