Home Lời Trái Tim Thanh xuân ta bỏ lỡ một người rồi lại ước giá như

Thanh xuân ta bỏ lỡ một người rồi lại ước giá như

21
0

Nếu cuộc sống cho ta có cơ hội làm lại những gì chưa đúng thì ta sẽ không bao giờ phải nuối tiếc nói ra câu giá như. Tiếc rằng thời gian lại là một đường thẳng, có những thứ mất rồi là mất đi mãi mãi. Thanh xuân, bạn có từng phải nuối tiếc như vậy hay chưa?

♥ ♥ ♥ ♥ ♥

Trong cuộc sống, mỗi nơi ta đến, mỗi người ta gặp đều bắt đầu bởi một chữ “duyên”. Chẳng thế mà Nguyễn Du đã viết:

Người đâu gặp gỡ làm chi
Trăm năm biết có duyên gì hay không?

Giữa thế gian rộng lớn bao la này, lướt qua nhau đã khó, gặp được nhau càng chẳng dễ dàng. Gặp được người mình muốn chăm sóc và yêu thương cả đời là điều vô cùng may mắn, bởi ngoài kia có biết bao người vẫn chưa tìm thấy một nửa của riêng mình. Họ lạc lối và ôm nỗi sầu vô tận của những kẻ mang mối tình si:

Người ta khổ vì thương không phải cách
Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người

(Dại khờ – Xuân Diệu)

Tuy nhiên, điều mà ai cũng sợ khi yêu là gặp đúng người nhưng sai thời điểm, là khi chưa đủ vững vàng để ở bên người ấy, chẳng đủ lòng tin và kiên nhẫn để chờ đợi và theo đuổi người ấy đến cùng. Rõ là yêu hết tâm can, dốc cạn tấm lòng mà chẳng thể đến gần, biết là không thể chạm tới mà lại cứ vấn vương. Gặp được người mình thương mà lại như chưa gặp, đó chẳng phải là điều đáng tiếc nhất hay sao?

Có lẽ chuyện tình của chúng ta cũng đáng tiếc như vậy. Em đã từng thương anh bằng tất cả sự chân thành và tha thiết của con tim. Những tháng ngày đẹp nhất là khi ta có nhau. Chúng ta đã vẽ và điểm tô vào thanh xuân của nhau những sắc màu lộng lẫy nhất. Và em hạnh phúc vì mọi điều anh mang đến cho em.

Ảnh mang tích chất minh họa – Quang.name.Vn

Anh từng là cả thế giới đối với em. Nhưng thế giới ấy dường như mỗi lúc một nhỏ lại, khi chúng ta vươn mình ra biển lớn. Chúng ta, những người trẻ, bị cuốn vào vòng quay cuộc sống, với những nỗi lo toan thường nhật, với công việc bộn bề cùng những vấn đề nhỏ nhặt, đến nỗi quên cả chuyện vun vén cho tình yêu. Chúng ta nghĩ sự tồn tại của đối phương là điều quá hiển nhiên, giống như việc thấy mặt trời mọc và lặn mỗi ngày vậy, hiển nhiên tới mức chúng ta vô tình lãng quên họ lúc nào chẳng hay. Và rồi khoảng cách ngày càng xa, những quan tâm lo lắng không hẳn đã vơi dần, tình cảm cũng không phải đã phôi pha, chỉ là chúng ta không còn nhiều thời gian dành cho nhau nữa. Đến khi chợt nhận ra sự thay đổi thì chúng ta đã không còn bên nhau nữa rồi.

Em nghĩ em và anh như những con tàu, hiên ngang và hùng dũng băng qua đại dương, chẳng thể nào dừng lại, chẳng thể nào rẽ ngang khi hành trình chưa kết thúc. Nên dù có lướt qua nhau, chúng ta cũng chỉ có thể gượng cười, tự nhủ lòng là do số mệnh mà thôi. Gặp gỡ và chia ly vốn là chuyện thường tình. Duyên đã lỡ, lệ đã trào, có thể nào níu giữ được đâu anh! Nên dù lòng còn thương còn nhớ thì chuyện đôi mình vẫn kết thúc dở dang, tựa như một cuốn phim buồn mà chẳng ai muốn nhớ về đoạn kết.

Hiện tại, chúng ta cứ cho rằng mình ổn, cứ nghĩ rằng mình có thể vượt qua mọi nỗi đau, cứ tự dối rằng mình chẳng còn bận lòng đến người kia và rồi thời gian sẽ hàn gắn mọi tổn thương trong đời. Em và anh đã trở về với những tháng ngày không nhau, như hai người xa lạ, như vốn dĩ có gặp gỡ tất phải chia ly, có bắt đầu thì cũng có kết thúc. Cuộc sống mà!

Nhưng biết đâu đến một ngày nào đó, chúng ta sẽ nuối tiếc vì đã bỏ lỡ nhau, sẽ tự trách mình vì chưa đủ cố gắng, vì không ai đủ dũng cảm níu lấy người mình thương, vì cứ ngây dại nhìn người kia đi mất, để rồi khép lại hoài niệm bằng những nỗi đau dịu dàng trong tim nhau. Nhớ đấy, tiếc đấy, hạnh phúc đấy, nhưng cũng bi thương biết nhường nào… Thanh xuân ấy đẹp biết mấy, nhưng thật cũng rất đau!

Có lẽ em và anh cũng giống bao người khác, trưởng thành rồi mới nhận ra và nuối tiếc thật nhiều, bởi thanh xuân ấy, ta bỏ lỡ một người. Và rồi ta lại ước giá như… Giá như anh quan tâm em hơn một chút, giá như em bớt trẻ con bớt giận hờn đi một chút, giá như chúng ta không nói ra những lời làm đau nói tim nhau, giá như có thể bắt đầu lại từ đầu, giá như… Nhưng làm gì có ai quay ngược được chiều kim đồng hồ cơ chứ? Cuộc sống cứ vận hành theo cách nó vốn vậy và chẳng có chỗ nào cho những “giá như” đâu!

Vậy nên, nếu chúng ta thật lòng thương ai đó thì hãy trân trọng xúc cảm con tim, hãy can đảm giữ lấy người mình yêu. Đừng vội vàng từ bỏ hay dễ dàng buông tay, đừng để bản thân phải hối tiếc vì chỉ có thể nói ra lời xin lỗi. Bởi khi đó thì đã quá muộn màng. Thời gian qua đi như nước chảy mây trôi, cho dù ta có ước mong tha thiết thế nào, cũng chẳng thể quay về những ngày thanh xuân ấy!

Tác giả: Hà Thy Linh
Giọng đọc: Đang Cập Nhật
Nguồn: Blogviet.com.vn

Thu Gọn Nội Dung

Bạn muốn gửi Bình luận

Loading Facebook Comments ...

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here