
Bạn thân mến! Những lời yêu thương, hứa hẹn, thật khó để có thể đảm bảo điều gì giữa cuộc đời luôn đổi thay không ngừng. Đôi khi trái tim vẫn còn hướng về nhau nhưng đôi bàn chân đã đi về hai hướng quá xa nhau rồi. Cuối cùng, cũng đành để mặc duyên phận trôi xuôi theo dòng chảy cuộc đời. Còn duyên thì gặp lại, hết duyên thì đi. Điều chúng ta có thể làm là cố gắng hết sức mình, phần còn lại hãy để trời xanh định đoạt.
♥ ♥ ♥ ♥ ♥
Thật may vì cuối cùng chúng ta vẫn ở lại bên nhau (Trang Kể)
12 giờ đêm, điện thoại tôi có tin nhắn: “Em ở Việt Nam rồi phải không? Anh sắp làm đám cưới. Anh muốn gặp em một lần”.
Tin nhắn từ số không lưu trong danh bạ. Nhưng cần gì phải lưu, dãy số quen thuộc kia tôi đâu cần mất công ghi nhớ. Đó là Phong.
Phong sắp cưới rồi ư? Chàng trai năm 17 tuổi của tôi sắp bước vào lễ đường cùng người con gái khác. Nhanh thật, đã 15 năm trôi qua. Thuở đó, chúng tôi yêu nhau ngay khi vừa tốt nghiệp cấp ba. Không ai ngỏ lời cả, chỉ đơn giản là chúng tôi hợp thức hóa nấc thang bước từ tình bạn lên tình yêu bằng một nụ hôn, phía sau bức tường rêu phong ở cổng phụ, nơi có tán cây phượng già rủ xuống mái đầu bao thế hệ học sinh.
Lên Đại học, bốn năm Đại học qua đi trong ngọt ngào, âu yếm, cả tôi và Phong đều tưởng chừng như cuộc tình ấy sẽ nở trái ngọt là một đám cưới như thể “đúng những gì nó nên thế”. Nhưng, cuộc đời không bao giờ cho chúng ta đi một con đường thẳng tắp như vậy.

Năm 22 tuổi, tôi lựa chọn đi học tiếp, tôi muốn đi du học để học hỏi ngoài nước rồi mới về Việt Nam. Còn Phong, anh ở Việt Nam tiếp tục sự nghiệp ở công ty của ba. Những tưởng thử thách của chúng tôi chỉ là yêu xa thôi nhưng chưa đầy một năm sau, gia đình Phong đã rơi vào biến cố.
Ba mẹ anh cùng bị tai nạn trong một chuyến công tác, ba anh mất, mẹ gần như liệt nửa thân người, công ty rơi vào nợ nần, xuống dốc dần rồi phá sản, mọi thứ của anh phải xây dựng lại từ đầu. Tôi của lúc đó chỉ kịp về động viên anh ít ngày, ở bên anh trong chốc lát, sau đó vẫn phải tiếp tục việc học.
Quãng thời gian tăm tối ấy đối với chúng tôi như thể địa ngục. Từ một người có tất cả, giờ Phong không còn gì cả, anh phải bắt đầu mọi thứ từ đầu. Dĩ nhiên tôi không hề bỏ cuộc, là người con gái sẵn sàng đi bên anh, tôi chẳng nề hà điều gì. Nhưng như sự sắp đặt của số phận, thời khắc anh một nơi, tôi một nơi, kẻ phải gồng lên vượt qua đau thương mất mát, kẻ bươn chải vừa học vừa làm nơi đất khách để kiếm thêm chút ít tiền, cố dành dụm gửi về cho anh, thì một người con gái khác đã xuất hiện.
(…)
Giọng đọc: Đang Cập Nhật
Nguồn:Sưu tầm từ Enternet
Bạn muốn gửi Bình luận