
Bạn thân mến! Có lẽ chúng ta ai cũng từng trải qua một mối quan hệ mập mờ, là thích nhưng chưa phải tình yêu. Hai người không phải tình nhân nhưng càng không phải bạn bè. Cứ như mượn nhau chốc lát trong những thoáng cô đơn để có người cùng mình cà phê, dạo phố, tâm sự chuyện đời. Rồi tiệc tàn ai về nhà nấy, hoàn toàn không có hứa hẹn, ràng buộc, cũng chẳng có quyền được ghen tuông. Một mối quan hệ không rõ ràng như vậy liệu có thể tiến lên một bước thành tình yêu? Mời bạn lắng nghe truyện ngắn.
♥ ♥ ♥ ♥ ♥
Tình yêu đã đến chưa? (của tác giả Blue Cat)
Xe chầm chậm chở bọn cô qua trạm trung chuyển. Ánh đèn vàng nhạt đổ dài xuống, chia bóng những ô cửa sổ thành những ô vuông. Cô đưa tay ra như để hứng luồng sáng ánh đèn lẫn bóng tối đang lướt qua trước mặt. Anh tài xế đang bật một bài hát lâu rồi cô đã không nghe.
“Gió lung lay bàn tay nâng cánh hoa tình
Dẫu trăm năm người thương vẫn cách xa mình” (*)
Cô nhớ lần cuối cùng mình nghe bài hát này là lúc ngồi với anh trên bờ biển. Hay khi ở trước sân nhà văn hóa nhỉ, lúc mà cô tập nhảy xong cứ muốn ngồi nghỉ nên anh chịu khó chờ đợi? Bài hát này không thuộc loại nhạc cô thích, nên chẳng nhớ rõ, chỉ là vì hay nghe cùng anh nên cái cảm giác quen thuộc khi hai người ở cạnh nhau chợt ùa về tràn ngập tâm trí.
Cô nhớ về một ngày nhẹ nhàng như bao ngày. Anh và cô đi xem ca nhạc, sau đó ngồi ở quán nhỏ trước nhà văn hóa và ngắm nhìn đường phố. Cô rất thích ngắm nhìn thật nhiều người lẫn xe cộ qua lại trước mặt như vậy, dù là ban ngày hay ban đêm, khi trời nắng hay mưa. Trông họ thật bận rộn và cô có cảm giác nhịp sống nhộn nhịp ấy cũng đang thấm vào người mình. Điều đó khiến cô như được hồi sức sau mỗi lần mệt mỏi.

Cô buột miệng bảo anh: “Thật đáng sợ nếu một ngày nào đó em phải sống ở nơi không một bóng người!”
“Anh tưởng em thích sự yên tĩnh?”
Cô lý sự: “Em thích sự yên tĩnh, tức là không thích giao tiếp nhiều. Nhưng em thích ngắm những chỗ sôi động, miễn là không tham gia vào thôi!”
Anh gật gật đầu bảo: “Ừ, đôi khi anh cũng thích như vậy, làm người ngoài cuộc quan sát mọi thứ để thấy cuộc đời thật nhiều màu sắc. Nhưng khi đã tham gia vào rồi thì anh lại không thấy vui như vậy nữa. Ha ha…”
Anh phá lên cười và cô cũng cười theo. Cuộc nói chuyện của họ thường là như thế. Họ có thể chia sẻ những suy nghĩ mơ hồ lẫn quái lạ mà cô cảm thấy khó để nói với những người bạn dù là rất thân. Bạn bè cô đa phần là những người có lối sống hiện đại, luôn lao về phía trước chứ hiếm khi dừng lại tận hưởng một khoảnh khắc chuyển động nhẹ nhàng nào đó của cuộc sống. Họ vẫn chịu khó lắng nghe cô, nhưng cô cảm giác họ không hiểu được cô như cái cách mà anh hiểu. Anh giống như là tri kỷ hiếm hoi của cô giữa dòng đời xô bồ này vậy. Cô nhìn theo bóng một cặp đôi chở nhau trên chiếc xe máy đang chạy ngang qua – trông cả hai người đó đều rất vui vẻ – hình dung nếu anh và cô cùng đi trên đường thì cũng sẽ như vậy. Khác biệt là, giữa anh và cô, không biết tình yêu đã đến chưa? (…)
Giọng đọc: Đang Cập Nhật
Nguồn:Sưu tầm từ Enternet
Bạn muốn gửi Bình luận