Home Blog radio Lạc nhau giữa mùa hè

Lạc nhau giữa mùa hè

14
0

Người ta vẫn có thể lạc nhau, mất nhau ngay cả khi vẫn còn yêu nhau. Nhưng đôi khi rời xa nhau lại là cách tốt nhất để mỗi người có thể sống cuộc đời của mình và hy vọng mai sau sẽ còn gặp lại. Cứ để mùa hè dẫn lối chúng ta qua nhiều ngã rẽ khác biệt, để trái tim trưởng thành và chín chắn hơn, để biết chúng ta cần gì và cần ai.

♥ ♥ ♥ ♥ ♥

Cậu hẹn tôi, giữa ngày mưa mùa hè nhạt nhòa. Chúng tôi đứng chung dưới tán ô màu xanh lá. Khoảng cách rất gần nhưng người đang đứng trước mặt tôi tựa như ảo ảnh. Cậu cao hơn tôi cả cái đầu, tôi ngước cổ lên nhìn, chạm vào đôi mắt trong veo ấy, tôi biết cậu có điều gì muốn nói. Tôi chờ đợi cậu nói. Nhưng cậu chỉ dúi vào tay tôi lá thư, trao ô cho tôi rồi cậu bước ra ngoài màn mưa. Chiếc áo sơ mi khô ráo bỗng trở nên ướt nhẹp. Tôi không hiểu, lá thư trên tay là có ý gì? Tôi muốn chạy theo cậu để hỏi nhưng có điều gì ngăn đôi chân tôi lại. Bóng cậu nhạt dần rồi mất hút. Con đường rộng thênh thang chỉ còn lại tôi đứng ngẩn ngơ. Bong bóng mưa rơi vỡ như trái tim tôi cũng sắp sửa vụn vỡ bởi một người sẽ ra đi.

Một tiếng đồng hồ sau, tôi mới về đến nhà. Để ô trên ban công, tôi bóc thư ra đọc ngay.

“Xin lỗi vì tớ đã không đủ dũng cảm cất lời tạm biệt với cậu nên để con chữ nói hộ vậy. Khoảng thời gian vừa qua với tớ mà nói rất hạnh phúc. Cậu là một người bạn đặc biệt trong trái tim tớ. Có cậu kề bên tớ cười nhiều hơn. Tớ thích cách kể chuyện của cậu, cách cậu cười và nhiều thứ khác nữa. Cậu luôn biết cách khiến đối phương trở nên thoải mái khi ở gần cậu. Tớ muốn nắm tay cậu nhưng tớ không thể mang cậu đi theo. Tớ còn nhiều ước vọng và tớ sẽ làm bằng mọi giá trước khi tuổi trẻ tàn phai.

Đừng buồn tớ nhé, chúc cậu luôn vui vẻ trong những ngày hè còn lại.”

Ảnh mang tích chất minh họa – Quang.name.Vn

Tôi đọc xong lá thư thì trời cũng vừa hửng nắng. Tôi cất ô vào nhà kho rồi lên gác nằm. Cây phượng nhà hàng xóm trổ bông rực thắm, những cánh hoa vươn mình vào cửa sổ phòng tôi. Màu đỏ thắm thiết của phượng lại một lần nữa khiến lòng tôi xốn xang.

Một tuần sau đó, tôi xốc ba lô lên và đi. Tôi cũng không biết vì sao mình lại quyết định như vậy, có lẽ vì lúc đó tôi quá buồn bã và chênh vênh khi một người đang ở cạnh mình rồi bỗng dưng không còn được nhìn thấy nữa. Tôi không thể khóc, không thể cứ trốn biệt trong phòng rồi nước mắt ngắn dài như những cô gái yêu đuối khác. Thật ngu xuẩn và ấu trĩ.

Tôi dùng những cuộc hành trình của mình để lấp đầy khoảng trống chơi vơi trong tâm hồn. Tôi nghĩ giữa chúng tôi có lẽ không hợp nhau và tôi đi để tìm một người có thể thấu hiểu, cảm thông, sẻ chia cho nhau những buồn vui, những khát khao, ước vọng. Mỗi nơi tôi đặt chân đến, những tòa nhà cao tầng, những món ăn ngon cũng chẳng khiến tôi vui lên được chút nào. Ban đầu tôi đi để tìm quên rồi tôi nhận ra những gì mình làm bao nhiêu ngày tháng qua chỉ là sự trốn tránh mà thôi.

Tôi đang nhớ đến cậu ấy thật nhiều. Nhưng khi cậu quay lưng, bước chân càng lúc càng xa tôi, thì tôi lại chẳng thể làm gì. Chỉ có thể đứng lặng yên và nhìn, một lời níu lại cũng không đủ dũng khí. Bởi tôi hiểu, đó là sự lựa chọn của cậu, tôi chấp nhận. Quên lãng là điều không dễ dàng. Ký ức đó, tình cảm đó chưa một lần phai nhạt đến cả hơi ấm của bàn tay cậu lúc đan vào tay tôi vẫn còn vương vấn đâu đây. Chỉ cần một cơn mưa nhỏ thôi cũng làm chúng ồ ạt quay về, khuấy động trái tim. Như cơn mưa hè chiều nay khiến mọi thứ xung quanh trở nên chao đảo và mơ hồ.
(…)

Tác giả: Quách Thái Di
Giọng đọc: Titi, Sand
Nguồn:BlogRadio

Thu Gọn Nội Dung

Bạn muốn gửi Bình luận

Loading Facebook Comments ...

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here