Home Tiểu thuyết audio Nửa Chừng Xuân – Khái Hưng

Nửa Chừng Xuân – Khái Hưng

74
0

Quang.name.Vn – Một buổi chiều thứ bảy. Trường Bảo hộ đương ở trong cảnh nhộn nhịp. Tiếng giày, tiếng guốc qua sân rất là huyên náo.
Trong những phòng kách nhà trường, cha mẹ học trò ngồi đợi lượt vào phòng ông phó đốc để xin phép cho con ra. Tiếng nói chuyện ồn ào, nào ông hỏi thăm về việc học của con, nào bà mắng con vì bị phải ở lại trong trường. Rồi từng bọn hoặc hai ba, hoặc bốn năm người cùng nhau ra cổng trường gọi xe tay, hay chờ xe điện về phố.

♥ ♥ ♥ ♥ ♥

Đứng vơ vẫn bên hàng giậu giăng, một cô thiếu nữ vào trạc mười bảy mười tám, chít khăn ngang vận áo trắng số gấu, chân đi ngơ ngác nhìn sân trường, như muốn vào, nhưng dùng dằng lo sợ. Nước da cô trắng xanh, quầng mắt đen sâu hoắm càng làm tăng vẻ rực rỡ long lanh của hai con ngươi sáng dịu. Trong cái mặt trái Xoan, má hơi hóp, môi khô khan, chỉ có hai con mắt là có vẻ hoạt động khác nào như hai ngôi sao lấp lánh sau làn mây mỏng. Thoáng trông cô, cũng biết cô có điều tư lự.
Người canh cổng thấy cô thập thò ra dáng băn khoăn thì lên tiếng hỏi:
– Chị kia muốn gì?
Cô ấp úng:
– Thưa thầy, tôi…tôi…
Bác canh cổng lại quát:
– Cái gì?
– Thưa thầy…không ạ.
– Không thì đi, chứ đứng đó nhìn gì? Hay lại chờ cậu nào đấy? Guốc với ghiếc!

Ảnh mang tích chất minh họa – Quang.name.Vn

Cô thiếu nữ xấu hổ lui ra mấy bước rồi lại ngần ngừ dừng lại. Lúc bấy giờ, một cậu học trò độ chín, mười tuổi, đứng sau hàng giậu vẩy cô. Cô rón rén đến gần, mắt lấm lét nhìn người canh cỗng. Qua kẽ giậu, cậu bé nói ra:
– Cô giúp tôi việc này nhé, cô nhé?
Thiếu nữ ngắm cậu bé quần áo lôi thôi, chân tay đầy mực thì đoán chắc rằng không phải con nhà giàu có, bỗng đem lòng thương người có lẽ cùng ở trong một cảnh với mình. Cô dịu dàng hỏi:
– Em muốn chị giúp điều gì vậy?
– Chị làm ơn xin phép cho tôi ra.
Cô buồn rầu:
– Nhưng chị xin phép sao được cho em ra?
– Được, chị cứ nhận tôi là em.
Cô thiếu nữ ngẫm nghĩ:
– Vậy xin phép ở đâu, em?
Cậu bé vui vẻ trỏ tay vào toà nhà bên cạnh cổng:
– Ở phòng giấy ông phó đốc kia kìa.
Cô mỉm cười:
– Nhưng ông phó đốc biết chị nói dối mất.
– Không,mọi khi tôi vẫn nhờ người xin phép như thế đấy.
– Nhưng chị để đại tang, thì nhận em là em thế nào được?
Cô thấy cậu bé có ý buồn rầu thì ôn tồn an ủi:
– Thôi em bằng lòng vậy. Nhưng sao mẹ em không đến xin phép cho em?. Cậu bé trả lời:
– Mẹ tôi chết mất rồi. Còn cha tôi với dì tôi chả bao giờ đến xin phép cho tôi ra.
Thiếu nữ nghe câu trả lời, động lòng thương.
Cậu bé thất vọng, toan quay vào thi cô gọi lại nói:
– Bây giờ chị nhờ em một việc này nhé: Em có biết anh Dương Huy không?
– Không. Anh ấy học lớp nào?
– Học năm thứ ba.
– Cô muốn hỏi anh ấy à? Bảo bác canh cổng bác ấy tìm cho.
– Anh Huy là em chị. Chị muốn xin phép cho phép anh ấy ra.
– Vậy thì chị vào buồng ông phó đốc mà xin phép.
Cậu bé nói xong, cấm cổ chạy vào trong sân trường.
Cô thiếu nữ liền đánh bạo lại gần người canh cổng rồi nói se sẽ:
– Thưa thầy, tôi muốn xin phép cho em tôi ra.
Bác canh cổng gắt:
– Sao ban nãy tôi hỏi lại báo không có việc gì? Vậy vào nhà ông phó đốc kia kìa. Mau lên! Sắp hết giờ rồi.
(…)

Tác giả: Khái Hưng
Giọng đọc: Đang Cập Nhật
Nguồn:Sưu tầm từ Enternet

Thu Gọn Nội Dung

Bạn muốn gửi Bình luận

Loading Facebook Comments ...

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here