Home Truyện ngắn audio Đông đã về qua ô cửa

Đông đã về qua ô cửa

38
0

Quang.name.Vn – Bỏ lại sau lưng những bộn bề nỗi nhớ, cô loay hoay giữa chốn đông người, phút chốc nhận ra nơi đây đã khác xưa. Lòng người tựa hồ cũng như vậy. Dù muốn dù không, người ta vẫn lãng quên đi những điều đẹp đẽ giản dị đã qua. Căn bản là người ta sống vì hiện tại. Có ai sống vì quá khứ bao giờ đâu…

1. Len.
Chiếc áo len xanh coban nằm hờ hững trong tay. Cô đi bộ dọc con ngõ nhỏ rồi cứ men theo con đường cái mà đi mãi. Đôi mắt trôi xa không bến bờ. Đến khi nhận ra nơi mình đang đứng với nơi mình xuất phát đã xa tít tắp, cô mới hốt hoảng dừng chân đứng lại. Vô tình, ngẫu nhiên, lại đứng ở cái nơi mình không bao giờ muốn đến.
Gió hôm nay lớn đột ngột, thấu vào từng mạch máu đang chảy trong người. Lòng không khỏi tê tái, vai gầy không khỏi khẽ run lên.
Quá khứ bỗng trỗi dậy với những mảng kí ức đan xen. Phút chốc vỡ tung. Hòa vào gió thành một bài ca đầy bi ai. Từng câu hát thổi qua mái tóc buông xõa khe khẽ, thổi đến tai, thổi vào sống mũi, rồi lại thổi vào tim. Con tim lại quặn thắt không yên với những vệt đau thương loang lổ chưa kịp lành.
Hai năm trước. 9 giờ đêm. Len một mình đứng đợi. 3 tiếng đồng hồ trôi qua. Thành phố vào đông nên ít người hẳn, chỉ còn trông thấy những căn nhà mái ngói nhô lên nơi phía xa xa con sông. Mùa đông lạnh, lạnh đến thở ra khói. Những vệt khói cuộn vào những nguyên tử không khí. Mọi người cuộn mình trong chăn bông ấm áp, ôm lấy chính mình. Lòng đơn côi. Còn những kẻ tim luôn đầy ắp yêu thương. Thì, mới hẹn nhau ra gặp mặt đấy thôi.
Len nằm trong số đó. Yêu tròn trịa và vẹn nguyên. Luôn luôn và đều đặn trong tim cô. Dành cho một người con trai.
Đông đã về qua ô cửa
Ảnh mang tích chất minh họa – Quang.name.Vn
Thời gian trôi qua chậm chạp, từ từ nhích mình khỏi vị trí, nhích mãi cũng đến 10 giờ đêm. Len nhẹ nhàng lấy chiếc điện thoại trong túi ra. Màn hình vẫn tắt ngấm. Không một cuộc điện thoại. Cũng không một tin nhắn. Mọi tin yêu trong lòng tựa hồ như bị tê cứng. Chẳng còn ấm áp sót lại.
Giữa cái lạnh tê tái đêm mùa Đông. Len lê từng bước trở về nhà. Cắn chặt môi dưới cố không khóc, nhưng không thành công. Nước mắt thoát khỏi khóe mắt rồi cuộn mình lăn dài xuống đôi gò má. Từng giọt nước trong suốt rơi nhẹ nhàng xuống chiếc áo len kẻ sọc trắng đen. Loang thành một vệt lớn. Len cứ nhìn nhìn chúng rồi lại khóc. Càng khóc lại càng nhớ đến những lời Nam đã nói. Càng nhớ lại càng đau.
Như bao người khác, rồi Nam cũng bỏ Len lại. Tình yêu là gì? Những lời hứa hẹn hóa chăng chỉ như một mảnh giấy. Giữ hay không giữ. Cuối cùng theo thời gian vô tình cũng mờ nhòe mất đi mà thôi…
Len cau mày miết mải nhìn xuống đáy con sông. Tựa hồ như đang trôi về phía bờ bên kia chứ chẳng còn ở bờ bên đây nữa. Tiếng còi xe vang lên inh ỏi mới làm cô khẽ giật mình. Như vừa bước xuống từ một chuyến xe ngược dòng thời gian.
Bỏ lại sau lưng những bộn bề nỗi nhớ, cô loay hoay giữa chốn đông người, phút chốc nhận ra nơi đây đã khác xưa. Lòng người tựa hồ cũng như vậy. Dù muốn dù không, người ta vẫn lãng quên đi những điều đẹp đẽ giản dị đã qua. Căn bản là người ta sống vì hiện tại. Có ai sống vì quá khứ bao giờ đâu…
2. Tất
Không hiểu tại sao dạo gần đây cô thường có thói quen lên cầu, đứng rất lâu trên ấy và mông lung nghĩ về những điều xa xôi. Những đợt gió Đông thổi về ngày càng lạnh. Sống mũi như tê cứng vào mỗi sớm tỉnh giấc. Nhưng. Kỉ niệm thì chẳng bao giờ hóa băng đông cứng lại được.
– Len…?
Nghe thấy tên mình, cô giật mình nhìn sang bên cạnh. Là một cậu con trai cao lớn trạc tuổi cô. Đôi mắt đen sâu hút, sống mũi cao và mái tóc màu hạt dẻ xù bông. Trông như con lai. Cô sững người đứng rất lâu ngắm nhìn cậu, mà vẫn không sao tìm được nét nào thân thuộc để nói rằng đây là người mình có quen.
Đông đã về qua ô cửa
Ảnh mang tích chất minh họa – Quang.name.Vn
– Tôi với cậu… có quen nhau à? – cô nhíu mày ngờ hoặc hỏi, trong lòng có chút lo sợ.
Nói xong cậu ấy cười hì hì, làm lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, làm những lo sợ của cô hóa thành chất khí bay vào không trung biến mất không dấu vết.
– Chỉ là mấy hôm nay hay nhìn cậu, thấy cậu toàn mặc đồ len, cái gì cũng làm bằng len cả, nên tôi gọi thế thôi mà. Hóa ra đó là tên cậu à? – cậu ấy vội vã lên tiếng như sợ cô bỏ chạy vậy mất.
– Ơ… ừm… – cô lúng túng trả lời, không biết mấy hôm nay luôn có người dõi mắt đến.
Len có chút chếnh choáng khi nghe câu nói quen thuộc ấy. Một dòng xúc cảm kỳ lạ bỗng dâng trào.
Cái xúc cảm hai năm nay ngỡ đã lạc mất nay bỗng trở về…
– Len này… Mình làm bạn nhé! Tôi tên Tất… Cái tên nghe rất ngộ, nhưng rất ấm đúng không?
Chỉ khi nghe cậu ấy nói tên mình ra, cô đã loạng choạng muốn ngã. Tai ù đi. Trong thoáng chốc, quá khứ kéo cô lại. Từng bước từng bước. Trong phút chốc, con tim như bị siết chặt bởi những sợi kỉ niệm đẹp đẽ ngày xưa…
Nguồn: Nhacvietplus
Tác giả: Jen

Bạn muốn gửi Bình luận

Loading Facebook Comments ...

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here