Quang.name.Vn – Anh vẫn ngồi ở ghế chờ. Hai tay anh đặt xuống gối. Anh không có vẻ gì là nôn nóng hay hồi hộp cả. Anh nhìn xuống đất. Cô đứng chếch phía anh một đoạn và cô cứ đứng vậy thôi. Khối thịt kia lại đạp nhưng cô không thấy đau. Cô run rẩy, tờ giấy xét nghiệm rơi khỏi tay cô. Và có lẽ như một sự dàn xếp, cơn gió quái ác đã cuốn tờ giấy đó tới được chỗ anh ngồi. Anh cúi xuống nhặt mảnh giấy và im lặng hồi lâu.
Anh nhìn về phía cô. Ánh mắt sắc lạnh khiến cô ớn lạnh và nếu không phải sau lưng cô là cánh cửa được khoá chặt thì rất có thể cô đã ngã ra. Anh gấp tờ giấy làm tư rồi cầm nó trên tay, anh ngồi dậy. Tiếng giày gõ cồm cộp trên nền nhà. Họng cô nghẹn lại. Cô định lùi ra sau thì thấy vướng vật gì đó. Là cánh cửa phòng khám. Cánh cửa lành lạnh đã bịt mất đường lui của cô.
♥ ♥ ♥ ♥ ♥
Anh chậm rãi bước tới, vẻ mặt lạnh tanh. Trong con mắt đó không hề có sự giận dữ, cũng không có vui mừng, buồn bã hay thất vọng. Đôi mắt anh xám xịt không chút cảm xúc. Cơ mặt anh bình thản và cô khó có thể biết được thứ đang cháy trong lồng ngực anh lúc này là gì. Khi anh bước gần tới cô thật sự hoảng loạn. Cô nép về phía sau thì vướng cửa, chạy lên trên thì vướng anh. Nơi cô đứng đã thành ngõ cụt. Hơi thở cô gấp hơn, cô ôm lấy bụng như để che cho đứa bé.
Anh đứng trước mặt cô. Cô lảng tránh ánh mắt đó. Tay anh giơ lên, bàn tay đó sẽ chạm vào đứa bé ư, anh sẽ bóp vụn nó ra hay sẽ giáng vào đó một nắm đấm ? Cô nhắm mắt, mồ hôi tuôn nhễ nhại. Đầu cô cúi xuống, hai tay ôm ghì lấy bụng. Bàn tay anh đang khum lại.
– Em sao vậy? Chúng mình về nhà thôi!
Cô mở mắt ra, bàn tay của anh đang đặt vào má cô. Anh nựng vuốt khiến cơn hoảng loạn của cô dịu bớt. Cổ họng cô giãn ra đôi chút.
– Về nhà ư?
– Hay đi ăn cháo tim gan. Anh biết một quán nấu rất ngon.
– Con…Con…Nó
Anh khẽ cười nhưng cô thấy được ngay cả cái nụ cười dịu dàng đó cũng không khiến ánh mắt anh bớt lạnh. Ánh mắt anh, nó như một hầm băng vậy.

Cô định nói thêm thì anh đã kéo cô đi. Anh khá ung dung. Anh chắc chắn biết những gì ghi trên tờ siêu âm. Kết quả in trên đó không sai được. Hai người sóng bước, không ai nói câu gì. Khi đi tới hành lang cầu thang, nơi đặt một chiếc thùng rác anh dừng lại. Anh đẩy miệng thùng ra và nhét tấm giấy xét nghiệm được gấp làm tư vào. Anh vẫn điềm nhiên nhìn cô, và mỉm cười. Anh và cô đi tiếp xuống. Bước chân của anh có nặng hơn. Cô thoáng rùng mình. Hình như trời lại trở gió. ” Em lạnh quá”. Anh liếc nhìn cô rồi dừng lại. Anh chỉnh lại vạt áo rồi kéo khóa đến tận cổ. Anh bước tiếp. Cầu thang hình như ngày một dài còn anh thì đi nhanh quá.
(…)
Giọng đọc: Đang Cập Nhật
Nguồn:Nhacvietplus
Bạn muốn gửi Bình luận