Home Truyện đêm khuya Mẹ con người ăn mày

Mẹ con người ăn mày

37
0

Quang.name.VN – Trong bữa tối, con bé út sáu tuổi nhà tôi cứ ngồi bằm bằm cái thìa vào bát cơm đến vữa nát, thỉnh thoảng mới đưa lên miệng nhai uể oải. Tôi gắp  thức ăn cho nó, nó ngúng nguẩy bỏ trả lại. Bực quá tôi quát, rồi lại giật mình lo lắng sờ trán con, vẫn mát nguyên, chứng tỏ vẫn khoẻ mạnh bình thường.

Sao nó lại ăn uống uể oải thế nhỉ?. Tôi gặng hỏi, nó bảo: con không thích ăn cơm, con thích ăn bánh cơm cơ”. “Sao lại bánh cơm? Chắc là bánh tẻ phải không, bánh đó chỉ để ăn quà thôi, chứ đến bữa vẫn phải ăn cơm”, “Không, bánh cơm ngon lắm, cắt bằng chỉ, từng miếng thế này này, chấm với muối vừng”, “À, đó là cơm nắm, con ăn ở đâu mà biết là ngon”, “Con ăn ở nhà cô ăn mày, cô ấy cho con ăn lúc chiều”. Tôi buông đũa, thở hắt, vỡ nhẽ, trong lòng thấy tức dồn. “ Cô ăn mày ở đâu?”, “ Ở cửa hàng nhà bác Trâm”.

Tôi đi làm cả ngày, tối đến bận túi bụi công việc nội trợ, xong việc cũng đã tám, chín giờ tối, nên chẳng để ý gì đến chuyện trong nhà ngoài phố. Chiều hôm sau, tôi cố gắng về sớm và rắp tâm để ý đến người “ăn mày” mà con tôi đã nói, cũng là để yên lòng về miếng cơm con tôi đã ăn có đảm bảo vệ sinh không. Tôi sang cửa hàng đồ gỗ nhà chị Trâm, đó là gian hàng chỉ để cho thuê mà không có người ở. Không thấy cô ăn mày nào cả, nhưng trong một góc khuất của cửa hàng, tôi thấy có một vài bọc nilông xếp gọn như đồ đạc của ai gửi. Tôi hỏi, chị Trâm bảo: Đó là đồ của mẹ con nhà chị làm thuê, chị Trâm chép miệng :“Hôm đó buổi sáng tôi đến sớm vì có khách lấy hàng, thì thấy ở hè có một người đàn bà đang ngồi với vẻ mặt bồn chồn nhìn đống chăn vẫn chưa kịp dọn, chị ta thấy tôi vội vã đứng lên, khúm núm xin lỗi. Tôi đang vội nên không có thì giờ căn vặn chỉ khoát tay “Mau dọn nhanh để tôi còn mở cửa hàng”. Chị ta cuống cuồng lay lay đống chăn, một đứa bé còn đang ngái ngủ phụng phịu ngồi dậy. Chưa đến giờ nhân viên đến làm việc, nên thấy tôi vất vả, chị phụ nữ đã ra tay giúp đỡ. Xong xuôi, tôi quay ra vẫn thấy mẹ con người phụ nữ ôm đống quần áo tần ngần nhìn ra đường. Tôi hỏi: “Thế mẹ con định đi đâu”, “Dạ chúng cháu chẳng biết đi đâu, quê cháu vừa bị bão lụt trôi hết nhà cửa, bố mẹ anh em cũng bị lũ cuốn, chẳng biết ai còn ai mất, may hôm đó hai mẹ con cháu đi chơi bên làng khác nên mới sống sót.”. Dào nghe cái luận điệu ấy phát nhàm rồi, bây giờ, cái gì mà người ta chẳng đổ cho bão lụt. Nhưng thôi, nếu chưa có chỗ ở thì tôi cho ngủ tạm ở hè này, (cái hè cửa hàng có mái hiên che khá rộng), sáng sáng giúp tôi dọn hàng ra, chiều dọn vào, tôi trả tiền công cho, thế là chị ta mừng quýnh”. (…)

Tác giả: Nguyễn Cẩm Hương
Giọng đọc: Hải Yến

Bạn muốn gửi Bình luận

Loading Facebook Comments ...

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here