
Một người đàn ông tốt có thể trở thành một người bạn tốt nhưng chưa chắc đã trở thành một người yêu tốt. Một mối tình có thể ám ảnh ta một thời gian dài nhưng cũng chỉ như một cơm cảm lạnh do ướt mưa. Cơn mưa nào rồi cũng sẽ tạnh, cơn cảm lạnh nào rồi cũng sẽ qua. Còn chút gì để nhớ về nhau khi người chỉ thoáng qua cuộc đời ta như những cơn mưa nhàn nhạt?
♥ ♥ ♥ ♥ ♥
Tiếng mưa mùa hạ (của tác giả Thanh Lam)
Những ngày ấy thật đẹp, những ngày… chúng ta vẫn chưa yêu nhau.
– Nếu chúng ta chia tay, anh sẽ làm gì?
Tôi hỏi vậy khi nhìn những giọt mưa đang chảy thành dòng bên ngoài ô cửa kính và sau rất nhiều lần dùng dằng dừng lại hay tiếp tục yêu giữa tôi và An. An ôm tôi từ phía sau, cằm tựa vào vai trái của tôi:
– Có thể anh sẽ đổi hương thuốc lá chăng. Hay là… anh cũng không biết nữa.
Tôi đã mong đợi nhiều hơn, một câu trả lời khiến tôi dù đớn đau vẫn không nỡ buông tay An, chẳng hạn như “Anh sẽ nhớ em đến mức chạy khắp hang cùng ngõ hẻm ở thành phố để tìm em” hoặc chỉ đơn giản là “Em đừng đi!”. Có lẽ, tôi sẽ bất chấp tất cả để bên An như đã từng. Nhưng tôi lại thừa biết, sự dịu dàng tinh tế ấy là quá xa xỉ với người đàn ông này, hoặc ít nhất là anh không dành điều đó cho tôi. Đã hiểu rõ lại vẫn còn mong đợi, tôi mâu thuẫn quá chăng?
Ngày tôi dọn ra khỏi căn hộ của An, trời mưa lất phất. Tôi cứ vậy đi tới trạm xe, mặc cho mưa rơi ướt cả vai áo. Tôi không thích mặc áo mưa và thường quên mang dù, bình thường, An sẽ đảm nhiệm việc ấy và che dù cho cả hai.

“Em ổn chứ?’- An nhắn
“Anh đoán xem.”
“Anh nghĩ là không.”
Tôi nhét điện thoại vào túi và bước lên xe buýt. Đáp lại sự im lặng của tôi, An không nhắn tin cũng chẳng gọi điện nữa. Tôi lặng lẽ nhìn dòng người chật vật dưới đường, những khuôn mặt ướt nhoèn nhoẹt, những chiếc áo mưa đủ màu sắc và thấy sao mình cô đơn quá đỗi giữa chốn đông đúc xô bồ này. Tôi bỗng thèm được lao ra ngoài cơn mưa, ngửa mặt khóc òa mà không lo bị người nào nhòm ngó.
An và tôi vẫn giữ chế độ theo dõi nhau trên các trang mạng xã hội. Trước khi rời đi, tôi đã bảo “Em mong chúng ta vẫn là bạn” và nhận được cái ôm đồng tình của An. Nhưng tôi nhanh chóng phát hiện ra đó lại là một trong chuỗi những sai lầm từ lúc tôi và An bắt đầu mối quan hệ này. Tôi không thể thản nhiên cười đùa, quàng vai An thân thiết như trước kia sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra giữa chúng tôi. An nhận ra điều này sớm hơn tôi, anh chủ động cắt đứt hầu hết mối quan hệ chung của cả hai. Bằng cách nào đó, lần họp nhóm có mặt tôi sẽ không có An và ngược lại, dĩ nhiên với những lý do hợp lý mà chỉ người trong cuộc mới cảm thấy xốn xang.
(…)
Giọng đọc: Đang Cập Nhật
Nguồn:Sưu tầm từ Enternet
Bạn muốn gửi Bình luận