Home Blog radio Dìu nhau qua mùa dịch

Dìu nhau qua mùa dịch

26
0

“Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ dành phần ai?” Ai cũng mong an ổn đi qua dịch bệnh, nhưng nếu ai cũng muốn bình yên thì ai sẽ là người đương đầu với gian khó? Khi chúng ta vẫn ngồi đây, an toàn và bình yên thì tức là ngoài kia đã có ai đó kiên cường nơi đầu sóng ngọn gió. “Ai đó” chính là những người có nghĩa vụ, trách nhiệm của mình với cộng đồng, như đội ngũ bác sĩ, quân nhân. Hoặc ai đó là những người tự nguyện, sẵn sàng xông pha vào tâm dịch, bất chấp khó khăn và nguy cơ phơi nhiễm. Nếu ai cũng muốn ngồi yên trong vòng tròn an toàn và giữ khư khư người thân bên mình, thì ai sẽ là người đứng ra gánh vác trách nhiệm nặng nề là bảo vệ bình yên cho đất nước, nhân dân.

Sự thật là chúng ta chỉ có thể yên ổn khi Bắc Giang, TP. HCM và những vùng dịch khác được yên ổn. Có cô gái đã một hai đòi chia tay người yêu khi anh này tình nguyện đến tâm dịch, cho đến khi nơi cô ấy sống trở thành ổ dịch và phải cần đến sự trợ giúp của những tình nguyện viên. Lúc đó cô ấy mới nhận ra bản thân mình ích kỷ đến thế nào. Nhưng đó cũng là tâm lý chung của nhiều người.

Trong không khí cả nước chống dịch Covid-19, tác giả quen thuộc Thanh Lam đã gửi đến truyện ngắn Dìu nhau qua mùa dịch, kể về chuyện tình của cặp đôi yêu nhau thời Covid. Mời bạn lắng nghe.

♥ ♥ ♥ ♥ ♥

1. Tin nhắn của Minh tới, nhấp nháy trên màn hình điện thoại “Anh sẽ đi Bắc Giang hỗ trợ”. Lại chuyện gì nữa đây? Tôi ngay lập tức nhấc điện thoại gọi cho Minh.

– Anh đây.

Không biết Minh đang ở đâu mà bên kia đầu dây ồn ào quá đỗi những tiếng người nói xôn xao.

– Tin nhắn của anh là sao? Anh từ chối đề cử đó đi, ngoài ấy đang nguy hiểm lắm. Một ngày tới mấy trăm ca dương tính với Covid.

– Là anh tự nguyện đăng ký đi. Bắc Giang bùng dịch, nhân lực vật lực đều đang thiếu thốn, anh chỉ mong…

– Anh điên rồi! Nếu anh vẫn quyết đi thì chúng ta chia tay! – Tôi quát, cắt ngang lời Minh.

Tôi ngắt cuộc gọi, tắt luôn nguồn điện thoại trong cơn giận và hoang mang cực độ. Khi ngẩng mặt lên, tôi thấy chị Hà trưởng phòng đang nhìn mình với đôi tay khoanh trước ngực khó chịu và những ánh mắt quan ngại từ đồng nghiệp xung quanh. Tôi lí nhí xin lỗi, rồi chăm chú vào màn hình máy tính nhưng dãy số trên ấy mờ dần, nổi lên những cụm từ rời rạc cứ xoay vòng Minh, Bắc Giang, dịch bệnh, cái chết. Minh sẽ đi Bắc Giang hỗ trợ. Anh ấy có nghĩ về tôi khi đưa ra quyết định này không trong khi chúng tôi đã đinh ninh năm sau sẽ cưới.

Ảnh mang tích chất minh họa – Quang.name.Vn

Khi tôi về tới phòng trọ thì Minh đã đứng đợi ở trước cửa từ bao giờ.

– Em về rồi, hôm nay có mệt lắm không?

Tôi nhìn đôi mắt ngập tràn sự hối lỗi của Minh, cảm thấy yên lòng đôi chút, chắc là anh đã thay đổi ý định vì thái độ quyết liệt của tôi chiều nay. Tôi tra chìa khóa vào ổ, hỏi:

– Sao anh không vào nhà mà lại đứng ngoài này?

Minh nắm tay tôi, thả vào bên trong lòng bàn tay mở mảnh kim loại, ánh sáng từ đèn đường hắt vào khiến nó ánh lên tia xanh xám rõ nét.

– Tuần sau anh bay.

Tôi nghe xung quanh mình như sụp đổ. Tôi siết mạnh chiếc chìa khóa, mặc kệ những cạnh nhọn cứa vào tay đau nhói:

– Anh vẫn quyết định đi dù em đã bảo nếu anh đi chúng ta sẽ chia tay sao?

Minh cúi đầu, im lặng. Tôi cảm giác anh đang ở một nơi xa tôi lắm dù thực ra Minh của tôi vẫn đang ở trước mặt tôi, với hình dáng và khuôn mặt quen thuộc.

– Anh là trưởng khoa sao? Anh là bác sĩ tài năng có thể chữa được bách bệnh không ai thay thế được sao? Nếu anh không đi, vẫn có hàng chục con người ra đấy mà. Tại sao nhất định phải là anh? Tại sao?

Tác giả: Đang cập nhật
Người dịch: Đang cập nhật
Giọng đọc: Đang Cập Nhật
Nguồn:Sưu tầm từ Enternet

Thu Gọn Nội Dung

Bạn muốn gửi Bình luận

Loading Facebook Comments ...

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here