Bạn cảm thấy sao khi biết có ai đó yêu mình? Nếu đó là người mà bạn cũng thích, hẳn bạn đã nhảy cẫng lên sung sướng. Nhưng nếu bạn không có chút tình cảm với người ấy thì sao? Con người nhiều khi rất lạ lùng, dù không thích người ta nhưng vẫn thích cảm giác có ai đó yêu mình, quan tâm đến mình. Yêu một người mà không được đáp lại sẽ rất đau. Nhưng nếu ai đó yêu mình mà mình không thể đáp lại là một cảm giác thế nào?
♥ ♥ ♥ ♥ ♥
Khi người ta yêu mình đơn phương (được gửi đến từ tác giả Blue Cat)
Trước đây tôi từng nghĩ được ai đó yêu đơn phương là một điều khiến mình rất vui. Ý tôi là, bạn biết đấy, khi mình không có tình cảm với người ta, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Và cảm giác lúc đó giống như giá trị của bản thân bạn được trở nên cao hơn. Người ta vẫn thường hay nói: trong một mối quan hệ, ai yêu nhiều hơn thì là kẻ thua mà.
Nhưng một ngày khi chuyện đó xảy ra thật, tôi mới phát hiện mình đã sai. Trong một chuyện tình đơn phương, dù người yêu mà không được đáp lại hay người được người ta yêu đều không hề hạnh phúc.
“Anh vừa nói gì cơ?”
Tôi thốt lên, tròn mắt nhìn Khoa. Anh vẫn nắm bàn tay tôi thật chặt, nhìn vào mắt tôi và nhắc lại điều mình thổ lộ vừa nãy.
“Anh thích em, từ rất lâu rồi.”
Tôi cố vớt vát: “Anh đừng đùa nữa! Không vui chút nào!”
“Anh không hề đùa. Chẳng lẽ lâu nay em không cảm nhận được tình cảm của anh chút nào sao?”
Anh mắt nghiêm túc của anh làm tôi bỗng nhiên ngộp thở. Tôi gỡ bàn tay đang bị nắm đến tê rần của mình ra khỏi tay anh. Hành động ấy lạnh lùng đến mức chính tôi cũng cảm thấy hơi bàng hoàng. Rồi tôi nói, bằng giọng dứt khoát:
“Chúng ta không thể đâu anh à!”

Tôi và Khoa quen biết nhau đã lâu, từ tận lúc tôi còn học năm cuối, đi thực tập ở ngân hàng còn anh thì làm ở đó. Khoa lúc ấy là người hướng dẫn nhóm của chúng tôi. Tính tôi hồi sinh viên rất thích kết giao và tụ tập bạn bè, mà Khoa cũng là người thân thiện và vui vẻ nên cả nhóm ngoài công việc ra còn chơi với nhau rất thân. Đối với tôi, Khoa giống như một người anh trai đáng tin cậy và điềm tĩnh, luôn đưa ra những lời khuyên thật sự hữu ích. Kết thúc đợt thực tập và nhiều năm sau khi ra trường, dù trong nhóm mỗi người một con đường nghề nghiệp khác nhau, nhưng thỉnh thoảng chúng tôi vẫn hẹn gặp nhau uống vài cốc bia và nói đủ thứ chuyện như hồi trước.
Trong nhóm, có lẽ người thân với Khoa nhất là tôi. Một phần vì tính tôi vốn bộp chộp, lúc nào cũng cần đến sự giúp đỡ của anh, phần còn lại là vì tính hai đứa rất hợp. Chúng tôi có thể nói chuyện cùng nhau về hầu như mọi vấn đề trong cuộc sống. Thậm chí với Khoa, tôi còn bàn luận được những chuyện không nói được với người yêu tôi. Tôi thoải mái như vậy có lẽ bởi tôi chưa bao giờ nghĩ Khoa sẽ có tình cảm với mình. Thuở ấy, tôi đang yêu đơn phương Vĩ – một người khác trong nhóm thực tập. Tôi nhớ khi tôi tâm sự chuyện này với Khoa, anh tỏ vẻ khá ngạc nhiên. Anh đã đùa rằng:
(…)
Giọng đọc: Đang Cập Nhật
Nguồn:Sưu tầm từ Enternet
Bạn muốn gửi Bình luận