Quang.name.Vn – Thực ra, yêu luôn có thương đồng hành. Thương chưa chắc đã yêu. Nhưng yêu, chắc chắn luôn có thương ở đâu đó, vào thời điểm nhất định, nó sẽ thành hình. Ví dụ như khi hai người nhìn thấy nỗi cô độc trong nhau, hiểu thấu rằng người kia thèm được nương náu… Ví dụ như khi bên bạn có một người đồng hành, vừa là bạn, vừa là người tình, vừa là tri kỷ…
♥ ♥ ♥ ♥ ♥
♥ 1. Hà Nội. Giữa thu. Đâu đó trên phố cổ.
– Anh có thương em không? Nói đi!
– Anh yêu em cơ mà!
Cô gái nhỏ phụng phịu ra sức ôm hai vai chàng trai ngồi phía trước lắc mạnh. Chàng trai vừa điềm nhiên cầm lái vừa nhẹ nhàng trả lời cô với nụ cười nuông chiều. Đã bao lần cô hỏi anh câu đó, nhưng chẳng lần nào anh nói có hay không. Chính bản thân anh cũng mơ hồ khó hiều vì sao anh luôn tránh né trả lời.
Cô gái thôi không nhõng nhẽo. Cô nhanh quên và dễ quên. Miệng cô lại huyên náo những câu chuyện không đầu không cuối. Anh lắng nghe, bật cười nhẹ nhõm. Họ bên nhau đã lâu. Chia sẻ những bí mật thẳm sâu cất giữ. Ngồi lại với nhau trong những thời khắc khó khăn nhất. Cuối cùng, họ yêu nhau. Vừa làm bạn, vừa làm người tình, vừa làm tri kỉ. Mấy ai không mong muốn có một người đồng hành như thế trong đời?
Cả hai trôi trong màn mưa giăng nhạt nhòa trên phố. Tán cây im lìm ôm bóng đèn vàng loang loáng nước trên cao.

♥ 2. Singapore. Cuối tháng 12. Arab Street.
Vẫn cô gái nhỏ ấy. Cô nhẫn nại bước trên con phố hẹp nhưng đông đúc và sực nức mùi shisha. Cô đặc không gian là văn hóa Tây Nam Á sắc nét, là bàn tay vô hình gõ trống liên hồi theo tiếng nhạc bập bùng có kiểu tiết tấu như không bao giờ kết thúc, là những bar nhập nhoạng trong ánh nến mờ ảo dễ gây tò mò, là vô vàn đôi mắt sâu hút xếp gọn gàng dưới hàng lông mày rậm đậm màu hài hòa với sống mũi cao. Huyên náo phủ tràn xung quanh phức hợp từ nhiều ngôn ngữ khác nhau trộn lẫn thêm muôn trạng cảm xúc dội ngược vào bất cứ ai đi ngang. Nhưng tuyệt nhiên, tâm cô lặng ngắt. Mắt cô chăm chú dõi tìm. Nhà số 68 nằm lọt thỏm giữa ồn ào náo nhiệt và cũng lặng ngắt y như cô. Tim cô đập mạnh muốn nứt vỡ, hai tay cô đan chặt trước ngực để ngăn những cơn nôn nao từ dạ dày thốc lên. Lần cùng anh dạo qua đây một tối khuya vài năm về trước, anh từng chỉ vào ngôi nhà kì bí này, đùa: ngôi nhà phù thủy. Phải chăng là định mệnh?
Cô linh cảm, cô sẽ gõ cửa đúng nơi.
* * * * *
Bên trong, ông già người Tây Á đã ngồi ngay ngắn giữa tấm thảm đỏ thêu tinh xảo đợi cô từ lúc nào. Giọng ông khàn đục chậm rãi vang lên:
– Cô gái, liệu cô có chấp nhận được cái giá cô phải trả không?
– Ông biết tất cả?
– Tôi biết những điều mà vì nó người ta tìm đến.
– Làm ơn hãy giúp tôi. Bất cứ giá nào tôi cũng chấp nhận.
– Cô đã suy nghĩ kĩ chưa?
– Tôi không đủ khả năng để tiếp tục sống trong những ngày dằn vặt quẩn quanh nữa. Tôi có nhiều điều chưa hỏi anh ấy. Tôi còn nhiều tiếc nuối. Nhưng tôi cũng không thể chết được. Chi bằng, tôi đưa anh ấy trở lại thế giới này, hỏi cho ra nhẽ…
Cô nói một hơi dài gấp gáp. Ông già trầm ngâm tiếp tục:
– 5 năm cuộc đời, của chính cô.
– Xin lỗi?
– Ví dụ, cô sẽ sống đến năm 70 tuổi, nhưng khi cô 65 tuổi, tôi sẽ đến lấy đi 5 năm còn lại của cô.
– Tôi chấp nhận.
Cô gật đầu quả quyết. Ông già im lặng hồi lâu, chăm chú nhìn vào mắt cô. Cuối cùng, ông quay sang bên cạnh kéo chiếc bình shisha bằng bạc khảm đá xanh cobalt lấp lánh lại gần, yêu cầu cô ngồi xuống đối diện.
– Cô có một giờ để quay về thời điểm cô muốn. Ngoài ra, sau đó cô phải cắt đứt mọi liên hệ với cuộc đời anh ta. Nếu không, điều cô làm hôm nay sẽ chẳng thay đổi được bất cứ chuyện gì, tất cả sẽ là vô ích.
Ông già bắt đầu châm lửa. Mùi hương dìu dịu lan. Nhưng trước khi kịp nhận biết vị, cô đã hoàn toàn rơi vào vô thức.
(…)
Giọng đọc: Đang Cập Nhật
Nguồn:Nhacvietplus
Bạn muốn gửi Bình luận