Quang.name.Vn – Ba ngày nữa tôi sẽ lìa đời, cần gì khám bệnh nữa. Chỉ mong cùng bà chị hẹn hò, cho tâm hồn tôi thanh bình một chút. Có thể đồng ý được không?
Liên Tường biết chắc tôi sẽ mở miệng nói câu gì, nên cũng từ từ rút trong túi tờ chẩn đoán của bác sĩ. Đúng, anh ta chẳng còn sống được bao lâu nữa, nhưng thay vì thương cảm, tôi lại cảm giác như anh ta đang trong trạng thái sức khỏe cực kì hoàn hảo. Khuôn mặt vẫn đẹp trai ngời ngời, khóe miệng thoáng giễu cợt, thân hình hoàn toàn bình thường…Chỉ có ba ngày hẹn hò? Ba ngày sau, người ngồi đối diện tôi sẽ nằm trong hòm sao?
♥ ♥ ♥ ♥ ♥
Mắt tôi không ngừng dán chặt vào đồng hồ, cảm giác bồn chồn dâng lên theo nhịp tiếng chân chạm xuống nền. Là một y tá, đã hoàn thành nhiệm vụ trực ca suốt mấy đêm liền, hôm nay là ngày tôi được tự do làm những điều mình thích. Vì lâu lắm Trung với tôi mới có thời gian bên nhau, tôi đã chuẩn bị chiếc váy màu ngó sen thật đẹp để đi đến buổi hẹn. Định mặc nó, lần lữa mấy lần, xem xong rồi cất vô tủ, cuối cùng tôi quyết định không đi nữa.
Bệnh nhân vừa vào viện ba ngày nay là một bà lão, bị ung thư giai đoạn cuối. Khi nhìn thấy tôi, bà ân cần gọi là cháu gái, nụ cười hiền hậu khiến mọi tâm hồn cảm thấy thanh thản. Đêm nay, bác sĩ dự đoán có thể là đêm cuối cùng của đời bà. Không một người thân thích, bà nói ước nguyện lớn nhất là có tôi ở bên cạnh. Khi gật đầu đồng ý, tôi biết mình nợ Trung một lời xin lỗi.

Trung đã nhắn tin lại cho tôi, nói rằng không còn có lần hẹn sau nữa đâu Làm việc bao nhiêu ngày mới mong có một buổi ăn tối ra trò, nào ngờ tôi lại phũ phàng hủy nó. Yêu nhau hai năm, cảm giác nuối tiếc cứ dâng tràn trong lồng ngực, không thoát ra được. Nhưng khi nhìn bà cụ ngủ say giấc, tay cứ nắm chặt lấy tay tôi, sự kiên định suýt đánh mất lại trở về. Nhưng với Trung…
– Đừng nuối tiếc nữa, hắn chẳng tốt đẹp gì đâu.
Giọng nói khàn khàn vang lên. Sau gáy tôi, một người thanh niên đan hai tay vào nhau, dáng bộ cực kì thanh thản. Anh ta ngồi trên băng ghế từ lúc nào, cứ như xuyên tường vào đây vậy.
– Hắn cũng có chủ đích chia tay chị từ trước. Lấy cớ hủy hẹn để đi đến quyết định từ bỏ, xem ra hắn mừng lắm.
– Anh…
Tôi chưa nói dứt câu, bỗng nhiên cảm thấy lời anh ta nói sao giống với trường hợp của mình quá. Cho nên ngồi yên, trân trân nhìn người trước mặt.
Thực tế đã chứng minh hành động của tôi là vô cùng sáng suốt. Người thanh niên đó tự giới thiệu về mình đôi ba câu, không cần tôi phải tốn sức lên tiếng. Nụ cười nhạt khá hiền lành, ánh mắt sâu và sống mũi thẳng, ít khi có diễn viên nào lại lui đến bệnh viện này. Anh ta nói mình tên là Liên Tường, hai mươi mốt tuổi. Bị bệnh tim, nghe phong thanh bác sĩ bảo không thể qua khỏi. Muốn tuyển bạn gái để vơi đi nỗi buồn, và sự lựa chọn ưng ý nhất không ai khác là tôi.
Với tư cách là kẻ đang thất tình, tôi không giấu nổi một điệu cười nhạt. Xét về tuổi tác, rõ ràng tôi nhiều hơn hắn năm năm. Tôi ghét bị gọi là máy bay bà già, nên nhất quyết xóa sổ mấy gã phi công trẻ khỏi danh sách hẹn hò. Lần đầu tiên thấy tôi, chẳng lẽ anh ta trúng tiếng sét ái tình rồi sao?. Biết là hoang đường, nhưng Liên Tường kia vẫn tiếp tục nói:
(…)
Giọng đọc: Jun, Nắng
Nguồn:Nhacvietplus
Bạn muốn gửi Bình luận