Home Tản Mạn Cafe Giao mùa và những tâm tư vừa gợn sóng trong lòng

Giao mùa và những tâm tư vừa gợn sóng trong lòng

29
0

Quang.name.VN – UMBALA.TK

Giao mùa đúng là thời điểm biết khơi gợi những tâm tư, tình cảm từ trong sâu thẳm mỗi con người. Tất cả những hồi ức xưa cũ được gói gọn vào một buổi chiều cuối thu, đầu đông. Dù cố tình phớt lờ, không muốn chấp nhận mùa thu đã hết, nhưng bỗng thấy đôi tay đã lạnh lẽo, đôi vai đã run lên bần bật từ bao giờ?

Cơn mưa chiều vội đến mang theo cái lạnh phả vào lòng Hà Nội, những tán lá xôn xao rơi lả tả bên đường, ánh đèn đường cũng bắt đầu le lói khiến thành phố phồn hoa tráng lệ bỗng chốc trở thành một bức tranh trầm buồn với những gam màu u ám và ảm đảm đến lạ thường. Ừ thì hình như tiết trời đang chuyển giao đón mùa đông sang, báo hiệu cái lạnh sắp tràn về trong từng ngõ ngách. Cố vớt vát lại chút thi vị nồng nàn, ngọt ngào còn lại của mùa thu, một mình dạo bước trên những con đường còn vương mùi hoài niệm trong ngày gió lạnh đầu mùa, xung quanh là gió, là những mảng màu còn ngổn ngang nơi tiềm thức với những hoang hoải không tên.

Người ta thường nói rằng mùa thu đến và đi chóng vánh lắm, chẳng có sự báo trước gì cả. Vậy nên, khi cảm nhận tiết trời đã vào thu, hãy cố gắng tận hưởng hết những điều đẹp đẽ mà thu mang lại, không thu đi rồi lại ngậm ngùi tiếc nuối. Ta còn chưa biết thu đến gõ cửa trái tim từ bao giờ, chưa kịp tận hưởng trọn vẹn cái tình trong thu thì cơn mưa kia bất chợt ập đến, dội vào lòng ta những mông lung; rồi cái lạnh cứ thế ngang nhiên chiếm chỗ, nhẹ nhàng len lỏi vào sâu trong tâm trí ta một cách bất chợt, bỗng có chút thảng thốt khi thấy lòng mình chùng xuống, chợt nhận ra cuối thu tự bao giờ? Vẻ đẹp của mùa thu,còn đang ngỡ ngàng chưa kịp nhận ra, chưa kịp cảm nhận cái se se của gió heo may, chưa kịp tản bộ trên những con đường ngập lá vàng rơi… Ấy thế mà mùa thu vô tình đã mang theo tất cả mà bỏ mặc vào hư vô, kéo theo những cô đơn se sắt trái tim ai vào một chiều mưa nổi gió.

Ảnh mang tích chất minh họa – Quang.name.Vn

Những ngày cuối thu, những vạt nắng yếu ớt không còn tinh nghịch vui đùa lọt qua các khe cửa, bầu trời xám xịt không còn xanh biếc những gợn mây, không còn nữa cái tiết trời thu trong vắt và mênh mang những xúc cảm. Những đợt gió cứ thế ùa về trên lối cũ, dưới ánh đèn đường hắt hiu, con đường vì thế mà vắng lặng tiếng bước chân. Giai điệu ấy vô tình làm lòng ta chững lại, bỗng thấy nuối tiếc mùa thu hơn bao giờ hết.

Đi qua mùa thu, bỗng thấy nhớ mình của những tháng ngày xưa cũ ấy. Những dòng ký ức xa xưa, những ngõ nhỏ miên man từng câu hát, những hồn nhiên vụng dại của tuổi thanh xuân, những trải lòng về cuộc sống đầy rẫy những khó khăn và thách thức, những lời hẹn ước bị bỏ ngõ còn vương vãi đâu đây, những người ở lại và ra đi dường như tất cả hiện hữu lên như những thước phim quay chậm. Giao mùa đúng là thời điểm biết khơi gợi những tâm tư, tình cảm từ trong sâu thẳm mỗi con người. Tất cả những hồi ức xưa cũ được gói gọn vào một buổi chiều cuối thu, đầu đông. Dù cố tình phớt lờ, không muốn chấp nhận mùa thu đã hết, nhưng bỗng thấy đôi tay đã lạnh lẽo, đôi vai đã run lên bần bật từ bao giờ? Có những thứ trong cuộc đời này, mình càng cố luyến tiếc và với lấy, càng thấy nó chạy xa hơn. Vậy mới hiểu rằng, buông tay là điều mà ta nên làm nhất, thu đến cho ta những xúc cảm ngọt ngào thì lúc rời đi, khóe mắt ta cay cũng là điều dễ hiểu. Lạ thật! Tại sao cuộc đời cứ chia ra năm tháng bốn mùa, mỗi người lại phải chọn cho riêng mình một mảnh để mà nhớ, mà thương. Sao không thể đồng điệu tâm hồn mình với không gian để mà thưởng thức trọn vẹn cả bốn mùa như thế.

Lại đến mùa đông – mùa của những cô đơn tìm về. Những ký ức còn chưa kịp nguôi ngoai thì dòng đời lại reo thêm vào lòng ta những giá lạnh và muộn phiền. Mùa đông như một bản tình ca mà không phải ai cũng muốn nghe nhưng rồi ai cũng phải tập dần mà bước qua. Có người bước qua bằng cách đối diện với những đau thương và mong được sưởi ấm trái tim bằng ký ức, cũng có người nhẹ nhàng bước qua đông khi nỗi đau đã chai sạn dần theo năm tháng. Thôi thì thay vì tiếc nuối, hãy cứ để cảm xúc mặc nhiên bung ra khi Đông tới. Có chăng cũng chỉ là quên đi chút vị bối rối của thu đã đi qua, quên đi những dư âm quá đỗi ngọt ngào lãng đãng mà đến với một mùa lạnh giá.

Thu qua đông tới theo một vòng tuần hoàn không lỗi hẹn, dẫu rằng lạnh lẽo đôi khi chỉ vì vắng đi một bàn tay; dẫu rằng có những ngày bầu trời xám xịt nói thay tâm trạng buồn tẻ của ta, thì đâu đó ở ngoài kia, cúc họa mi vẫn trắng muốt cả một vòm trời thương nhớ. Đông sang rồi, tâm hồn lại sẽ lạc lối với những ngày dài thê lương của những nỗi nhớ, của những giấc mơ còn e ấp những đợi chờ. Lãng đãng trong lớp sương mù dày đặc, đâu đó vẫn là những cái nắm tay, những cái ôm siết chặt làm dịu đi giá lạnh đầu mùa.

Khúc giao mùa ngân vang những kỷ niệm xôn xao trong tiềm thức. Mình ta ngồi đây, những cơn gió đầu đông ru hồn ta say mềm vào những ký ức chẳng còn rõ nét. Khi mùa thu đi qua, heo may chẳng còn dắt ta về nơi phố cũ, hơi ấm nồng nàn cũng chỉ còn là những dĩ vẵng tàn phai. Giữa sương đêm giá lạnh, mình ta tự tình với những khúc ca còn dang dở, với nỗi buồn vương giữ lại nơi đáy tim.

Thu Gọn Nội Dung

Tác giả: Đặng Toàn
Nguồn: blogviet.com.vn

Bạn muốn gửi Bình luận

Loading Facebook Comments ...

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here