Quang.name.VN – UMBALA.TK
Ừ thì quen là đúng rồi! Đây là hình ảnh sáu năm trước đây, tức là lúc nó 18 tuổi, là sinh viên năm nhất. Trên đường đi học về cũng đang đạp xe ngon lành như vậy, rồi bỗng nghe cái “Rầm!”. Một bác mặc áo mưa kín mít, cũng vội vội vàng vàng như dòng người trước mặt nó bây giờ, tông thẳng vào đuôi xe đạp yêu quí của nó. Lồm cồm ngồi dậy thì người ta đã chạy mất hút, chẳng nghe lấy một câu xin lỗi, nhìn chiếc xe đạp bị cong cái niềng trước mà muốn khóc. Rồi nó cũng dắt xe đi bộ, mong là tìm được một chỗ sửa xe nào đó. Đi hoài đến lúc hai chân không còn cảm giác gì nữa, cả người ướt sũng khiến nó bật khóc.
Nó thấy tủi thân, nó thấy buồn cho chính mình. 18 tuổi, nó trách ông trời sao không thương nó một tí gì cả, đã làm mưa to, làm nó bị tông xe nữa chứ. Loay hoay sửa cái xích xe đạp, vừa sửa vừa khóc. Nước mắt của nó, nước mưa lẫn cả vào nhau. Đưa bàn tay trầy trụa rướm máu, dính đầy nhớt xe, nó quệt nước mắt, tự nhủ với chính mình: “Đứng dậy nào, về thôi!” Bao nhiêu người ngoái lại nhìn nó, mặt nó lem luốc, đầy nhớt xe. Nó cảm thấy xấu hổ và thật tủi thân. Người ta nhìn cứ như là thương hại nó vậy. 18 tuổi, với một chiếc xe đạp hư, không có điện thoại, chẳng thể nhờ ai giúp, nó đi bộ hơn ba cây số để về phòng trọ.
24 tuổi, cũng là với chiếc xe đạp hư, có điện thoại, danh bạ thì dài nhưng chẳng biết gọi ai nhờ giúp, nó dắt xe đạp đi bộ về. Cũng là hình ảnh đó nhưng tâm trạng khác. Nó cảm thấy rất bình thường, dù cho có rất nhiều người nhìn nó với cặp mắt của sáu năm trước. Nó chẳng còn cảm thấy xấu hổ hay tủi thân nữa. Nó khẽ mỉm cười: “Cuộc sống mà, chỉ là một thử thách nhỏ xíu. Người ta nhìn rồi quên ngay thôi”. Nước mưa lăn dài trên mặt nó.
18 tuổi, nó dễ dàng bật khóc trước mọi tình huống. Và khi đó, nó cũng dễ dàng cười chỉ vì một câu nói đùa của một ai đó. Nó khóc khi một mình ăn vội tô hủ tíu gõ sau giờ học chiều, đạp hơn 10 cây số về phòng, rồi chạy đi dạy thêm. Nó khóc khi mưa to, một mình nó đạp xe giữa dòng nước dâng cao tới nửa bánh xe, mỗi khi có chiếc xe lớn chạy qua, nó thấy mình bị chao đi giữa những sóng nước như đang bơi trong biển cả bao la. Nó bật khóc khi đi nửa chặng đường thì thấy chiếc sandal bị đứt mất cái quai, đến nhà học trò nó phải đi chân đất. Nó sợ muốn khóc mỗi khi đi dạy hay đi học về trễ, người đàn ông chạy xe máy cứ kè kè theo xe đạp nó. Nó khóc khi đau bụng, khi nó sốt không có một ai bên cạnh.

24 tuổi, nó dường như chai lì với mọi thứ. Cười thì có cười đấy. Nhưng chỉ là một cái mở miệng, hé răng, nhíu con mắt lại một tí để xuất hiện một vài nếp nhăn ngay khóe mắt, vừa đủ để những người tinh ý tưởng là một nụ cười thật. Còn khóc, chắc bây giờ hiếm lắm mới thấy nó khóc. Nó chẳng còn khóc khi mỗi trưa một mình ngồi vào góc công ty lén ăn cơm trưa một cách vội vàng để tránh camera. Nó chẳng còn khóc mỗi khi đạp xe giữa dòng nước dâng cao tới nửa bánh xe. Nó cũng không khóc khi chẳng may đôi giày búp bê cũ bị bay mất cái đế vì trời mưa. Nó sẽ bỏ đôi giày vào giỏ xe, đạp xe bằng chân không. Nó không khóc mỗi khi đi làm về trễ, có người chạy xe máy kè kè theo chọc nó. Nó sẽ nhìn lại người đó với ánh mắt vô cảm, đầy sắc lạnh, đủ để người kia giật mình mà tránh đi. Nó không khóc mỗi khi đau bụng, khi sốt cao mà chẳng có ai quan tâm hay không có ai bên cạnh. Nó sẽ cố gắng ngồi dậy, ra tiệm thuốc mua thuốc cho chính mình.
18 tuổi, nó sống một cách đa cảm, dễ dàng tin người, dễ bị tổn thương. 24 tuổi, cảm xúc của nó dường như chai lì hẳn, không tin ai và cố gắng không để mình bị tổn thương. Nó như con ốc thu mình vào cái vỏ. Nó thầm thích người bạn cùng học lớp cấp ba, nhưng nó không để bất kỳ ai biết. Nó với người ta, ba năm học chưa một lần nói chuyện quá ba câu, nó cũng biết người ta thích nhỏ bạn thân ngồi cùng bàn với nó. Nhưng nó vẫn hy vọng. Rồi có lần chat Yahoo, người ta chúc nó sớm tìm được một nửa của mình, lúc đó nó mới chấp nhận sự thật là trong lòng người ta nó chỉ là một người bạn cùng lớp bình thường. Rồi nó nhận lời yêu của người đó với một niềm vui nho nhỏ, đây là lần đầu tiên nó được tỏ tình. Nhưng tình yêu không chỉ toàn màu hồng như nó thường mơ tới.

Tình yêu của nó, nụ cười thì ít mà nước mắt thì nhiều. Nó đón nhận tình yêu một cách ngu ngốc. Nó đã cho đi tất cả tình yêu, tất cả sự tin tưởng và hy vọng. Đổi lại, nó nhận lấy nước mắt, sự thất vọng và dối trá. Điều duy nhất đến bây giờ nó vẫn thầm cảm ơn tình yêu đầu mang lại, đó là những bài học. Những bài học mà nó đã học được với học phí rất đắt. Nó trưởng thành sau vấp ngã đầu đời. Bài học thấm thía nhất mà nó học được đó là đừng bao giờ tin tưởng tuyệt đối bất kỳ ai, ngoại trừ chính bản thân mình. Nó đã tin tưởng người nó yêu, tin tưởng vào tương lai vạch ra trước mắt, tin vào lời hứa 5 năm. Đổi lại nó nhận được cái sập cửa trước mặt của người đó, những cái tát tai đau điếng từ chị nó và nỗi đau đớn nhục nhã mà không thể khóc thành tiếng, không thể rơi nước mắt.
Yêu người đó, nó bị cả gia đình phản đối: “Mày chỉ biết sống ích kỷ cho bản thân mày!” Yêu một người là ích kỷ sao? Nó sống ích kỷ lắm sao? Mỗi ngày đạp xe hơn 20 cây số đi học, chiều về ăn vội chén cơm chạy đi dạy thêm dù mưa to gió lớn, để có thể tự trang trải tiền học, để không phải xin tiền ba mẹ, đó là sống ích kỷ sao? Sáng dậy từ sớm để đi chợ nấu ăn cho cả nhà, để mang theo cơm đi học, không phải tốn tiền ăn ở ngoài là ích kỷ sao? Nó không có người bạn bè nào thân thiết, không tụ tập đi chơi, mua sắm như những đứa bạn khác, để dành tiền gửi về cho em nó là ích kỷ sao? Ừ thì nó sống ích kỷ thật. Ích kỷ với chính bản thân nó. Nó chia tay tình yêu đầu đời trong nước mắt thầm lặng, một mình, không bạn bè, không người thân để chia sẻ. Nó bước qua tuổi 22, kết thúc tình yêu kéo dài 2 năm đầy đau khổ, để rồi tự nhủ với chính mình “chỉ khóc hết hôm nay thôi”…
Trên thế gian không ai là không phải trải qua đau khổ. Thế nên dù nước mắt vẫn cứ rơi, khổ đau vẫn phải tự mình chịu. Trưởng thành phải tự mình cố gắng.
Nó thì thầm với chính mình “Ngủ đi tôi ơi. Ngày mai là một ngày mới rồi!”
Bạn muốn gửi Bình luận