Home Truyện đêm khuya Lá chao đỏ – Nguyễn Phú

Lá chao đỏ – Nguyễn Phú

44
0

Quang.name.VN – Chợ huyện Cốc Pài nằm trong thung lũng Pắc Pò, họp nhằm ngày ba, ngày sáu, ngày chín tháng ta.

Hai mươi chín tháng Chạp.

Chợ Cốc Pài họp phiên cuối năm.

Gạo nếp Nàn Ma, Nấm Dẩn trắng xóa, cam sành Thèn Phàng đỏ ối chảy nhấp nhô trên các ngả đường về chợ. Lợn đen. Dê vàng. Gà trắng…theo bước chân hỉ hả của các đôi vợ chồng đàn đàn lũ lũ tràn xuống thung lũng…

Mấy năm nay, nhờ có dự án trồng rừng, nuôi bò, dê mà dân trong vùng giàu lên. Nhiều nhà đã có xe máy. Chợ phiên là vợ chồng con cái cưỡi xe lao vù vù từ trên núi xuống thung lũng Pắc Pò. Những con ngựa già được khiêng ra chợ. Giờ so với cái xe máy thì con vật bốn chân ấy chẳng ăn thua gì, mỗi ngày lại tốn mấy cân ngô. Thành ra, quán thắng cố ngựa của lão Sân lúc nào cũng dập dìu, tấp nập.

Quán lão Sân nằm ở ngã ba, cũng là trung tâm chợ. Một vị trí đắc địa. Mấy tay người Kinh lên làm ăn quanh chợ, nhìn cái quán của lão mà sôi máu mắt. Nhưng làm gì được lão. Lão ghét những thằng người xuôi lên đây. Bọn chúng chỉ tổ làm lão ngứa mắt. Lão là thổ địa ở đây. Sóng gió cuộc đời lão cũng từ đây.

Lão Sân vớ được con ngựa bạch quý chiều qua. Người đàn bà có chồng sắp chết đã dắt nó đến cầu xin lão. Giá định xong, lão còn quẳng cho mụ ta vài cân thịt và quả tim ngựa. Mụ ta ứa nước mắt cảm ơn lão. Lão Sân đặc biệt thích mua những con ngựa bạch để giết thịt. Không hẳn là mấy năm nay người ta đua nhau săn lùng cao từ cái giống ngựa ấy. Lão hành quyết những con vật đó bằng sự khoái lạc kì quái.

Bốn chân con ngựa bạch được cột vào bốn cọc lim chắc. Lão Sân lượn vòng tròn, mắt ngầu tiết, rồi bất ngờ vung những nhát búa như trời giáng xuống đầu con bạch. Con vật tội nghiệp uất hận, lồng lộn tuyệt vọng. Nhát búa cuối cùng. Nó hí lên một tiếng xé trời. Im bặt. Hộp sọ vỡ toác. Máu lẫn óc nhể nhề nhề. Bấy giờ lão Sân mới thọc con dao bầu đánh phập vào yết hầu con vật, ngoáy ngoáy một hồi. Máu xối ào ạt, tràn ra lênh láng, trôi cả những cánh hoa đào dưới đất. Chậu huyết bán hết veo sau mươi phút chọc tiết. Bộ xương đã được một gã phe xương đặt hàng. Mông, bắp thì con mẹ hàng thịt khuân đi.

Sáng nay, trong quán lão Sân chỉ còn bộ lòng và ít thịt bèo nhèo. Thế mà khách xua không hết. Đây là phiên cuối năm. Người ta đi uống với nhau để chúc nhau một năm không may mắn qua đi. Uống với nhau để bỏ qua hiềm khích. Uống với nhau để có lời chúc sớm một năm sức khỏe, ngô thóc đầy nhà, gà lợn đầy chuồng…

Lão Sân không muốn bán hàng hôm nay. Nhưng mụ vợ lão, với lòng tham đàn bà, những phiên chợ cuối năm như thế này là cơ hội để mụ thu bộn tiền. Mụ đã giãy nảy lên, kêu giời kêu đất khi lão gọi người khuân hết cả bộ lòng và số thịt của con ngựa bạch. Thế là lão thây kệ. Muốn làm gì thì làm. Lão phó mặc cho vợ, đứa con gái và hai đứa người làm. Lão uống rượu.

Lưng lửng chiều.

Đứa con gái lôi đâu băng đĩa về, từ cái loa đen trùi trũi, lời hát rên lên ỉ ôi: “Đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng cô đơn. Đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng không thành…”. Cái phố núi sậm chàm, bằng lặng của lão đến loạn cả lên mất rồi. Cái lũ trẻ ranh học thói ở đâu con trai con gái tóc xanh tóc đỏ, dóng dượt nhau bấm còi, rú ga xe máy inh ỏi cả đêm. Người già ra chửi chúng ném đá vào nhà. Thế là im. Đứa nào có con đứa ý dạy. Con Hoa nhà lão cũng tí tởn theo đám ấy. Chưa tối đã chui vào buồng, soi gương, rồi tót đi. “Gương với lược. Rồi đến làm đĩ!”. Lão đã rít lên, đập nát cái gương đầu tiên con Hoa mang về. Mụ vợ lão nước mắt thầm thĩ chảy. Chiếc roi vô hình từ câu chửi con của lão quất vào mặt mụ. Đau điếng. Con Hoa thì co rúm lại, không hiểu chuyện gì. Cái thứ hai. Cái thứ ba… Nó khóc hức hức. Ức lên tận cổ. Nó vẫn lén lút mua gương về soi. Con gái mười sáu. Cấm làm sao được nó soi gương! Hôm trước lão đã cho cái bạt tai. Thế mà hôm nay còn rước cái của nợ ở đâu về làm điếc tai, não ruột. Hát thế này thì chó nó vào quán à?! Điên tiết! Lão chửi toáng lên. Mấy lão khách say khướt thấy lão Sân chửi, khoái chí cười sằng sặc. Chỉ mụ vợ lão là hiểu lòng lão. Ngày này năm nào lão chả uống rượu đến say mèm. Mụ pha cho lão một cốc nước chanh, hai tay vuốt vuốt lưng lão. Rồi mụ réo con Hoa đang bê rượu cho khách.

– Con Hoa đâu? Có tắt ngay đi không? Tội nợ! Con với chả cái…

* * * * * * * * * *

♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ♥

Tác giả: Nguyễn Phú
Giọng đọc: NSUT Kim Cúc

Bạn muốn gửi Bình luận

Loading Facebook Comments ...

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here